Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 981 : Nhận thân (2)

Ngày đăng: 21:35 22/04/20


Thanh âm Tề Thiên Lỗi vẫn uy nghiêm như cũ, cảm giác cuốn hút khiến Tề

Nhạc thấy rất thoải mái. Tề Thiên Lỗi để lại số điện thoại cho Tuyết Nữ

là điện thoại cá nhân, nếu là giao tiếp sẽ do thư ký tiếp.



- Là con.



Tề Nhạc thoáng trầm mặc một chút rồi mới hồi đáp. Có lẽ là bởi vì quan

hệ cảm xúc mà thanh âm của hắn lộ ra có chút trầm thấp.



Tề

Thiên Lỗi sững sờ trong chốc lát rồi ngay sau đó thanh âm của hắn thay

đổi, không hề còn trầm ổn mà tràn đầy cảm xúc kích động:



- Tề Nhạc, là con sao? Con đang ở đâu?



Nghe thanh âm của cha mình mang theo sự kích động mà thân thiết, tâm

tình khẩn trương của Tề Nhạc thoáng buông lỏng một ít, hắn đáp:



- Con đang ở biệt thự Long Vực...



Không đợi Tề Nhạc nói tiếp đi, Tề Thiên Lỗi đã rất nhanh chen ngang:



- Con rốt cục đã trở lại. Được rồi, con ở đó chờ chúng ta, chúng ta sẽ sang đó ngay.



Nói xong câu đó, hắn lập tức cúp máy.



Tề Nhạc sững sờ nhìn điện thoại trong tay, vội vàng vội vàng của Tề

Thiên Lỗi làm trong lòng hắn dâng lên một thứ gọi là tình thân. Họ sắp

tới rồi. Nghĩ đến sẽ phải gặp mặt cha mẹ của mình, hắn không khỏi có

chút bất an, vội vàng thay đổi một bộ quần áo sạch sẽ, cố ý vuốt vuốt

râu ria khiến cho bề ngoài của mình nhẹ nhàng khoan khoái hơn. Hắn mang

theo vài phần khẩn trương cùng hưng phấn.



Tuyết Nữ thì ở một

bên mỉm cười nhìn Tề Nhạc, nàng đã thật lâu thật lâu không nhìn Tề Nhạc

xuất hiện cảm xúc hưng phấn như vậy. Có thể quen biết cha mẹ thân sinh

của Tề Nhạc là điều mà Tuyết Nữ vui sướng nhất, nàng hy vọng Tề Nhạc có

thể sống thật vui vẻ. Có lẽ khi yêu một ai đó sẽ xuất hiện cảm xúc như
tỉnh táo lại.



Một cỗ năng lượng nhu hòa theo bàn tay của Tề

Nhạc đưa vào trong cơ thể Ứng Tiểu Điệp, cảm giác thư thích trấn an lấy

cảm xúc kích động của nàng. Năng lượng nhu hòa chậm chạp ảnh hưởng thân

thể của nàng làm cho tiếng khóc của Ứng Tiểu Điệp dần dần chấm dứt.



Ngẩng đầu lên, Tề Nhạc lau nước mắt trên mặt của mình, nhìn mẹ mình gần trong gang tấc. trong lúc nhất thời, hắn căn bản không biết nói cái gì.



Hai tay Ứng Tiểu Điệp nâng bờ vai của Tề Nhạc dậy nói:



- Hài tử, mau dậy đi, trên mặt đất lạnh lắm.



Tề Nhạc đứng dậy, thân hình hắn cao hơn phụ thân Tề Thiên Lỗi của mình

nửa cái đầu, nhìn bề ngoài nhi tử tuy rằng không tính anh tuấn, nhưng

dáng người to lớn cao ngạo, tản ra khí chất cao quý. Bi thương trong

lòng Ứng Tiểu Điệp dần dần biến mất, thay vào đó là sự tự hào cùng vui

sướng.



- Con à. Con để mẹ chờ đợi thật là khổ a. Một tháng

này mỗi thời mỗi khắc mẹ đều muốn gặp con, cũng may rốt cuộc con đã trở

lại.



Ứng Tiểu Điệp nắm thật chặt tay của Tề Nhạc không buông

ra, nhìn tóc trắng của con trai mình, trong nội tâm nàng không khỏi lần

nữa dâng lên một cỗ bi ý.



Tề Thiên Lỗi thấy vợ mình lại muốn khóc thì ngăn lại nói:



- Đi thôi, chúng ta đi vào trong rồi nói tiếp.



Vừa nói dứt lời hắn vỗ vỗ bả vai của Tề Nhạc, trong mắt toát ra quang mang hiền lành.



Trước đó không lâu, chính mình đã hy vọng có một gia đình yên ấm cỡ nào a. Mà bây giờ hết thảy lại đồng loạt trở thành sự thật, khát vọng có

cha mẹ của mình rốt cục đã thành sự thật loại cảm giác này làm cho Tề

Nhạc quên mất sự khẩn trương, thật lâu không thể nào bình ổn lại.