Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần
Chương 986 : Tình hình chiến đấu nguy cơ (3)
Ngày đăng: 21:35 22/04/20
Nghe Như Nguyệt giải thích xong, Tề Nhạc không khỏi mặt trầm như nước,
khó trách liên quân nhân loại tổn thất lớn như vậy, ra là Đại Bằng Minh
Vương nhúng tay vào nhưng mà hung thú ở chỗ này thì thần thú đang ở đâu? Vì sao họ không tới trợ giúp?
Thực lực của Đại Bằng Minh
Vương, Tề Nhạc hiểu rất rõ, hắn dẫn theo tộc nhân tới đây, Tề Nhạc cũng
không còn nắm chắc có thể đủ thắng được đối phương. Vì thế, hiện tại
nhân loại cần có trợ giúp rất nhiều.
Hiểu rõ hết chuyện đã
trải qua, Tề Nhạc phân phó mọi người trước hảo hảo dưỡng thương, hơn nữa đem đạn dược đã chuẩn bị sẵn lấy ra cho các đội viên Sinh Tiếu và nhân
loại tứ đại tộc, còn hắn thì đi tìm Y Nhược.
Khi Tề Nhạc nhìn thấy Y Nhược thì không khỏi lại càng hoảng sợ, trước khi hắn rời đi, Y
Nhược vẫn còn thanh xuân tịnh lệ, một chút cũng không giống Kỳ Lân ngàn
năm tuổi thọ. Nhung mà khi hắn nhìn thấy Y Nhược một lần nữa thì lại
nhìn thất hai tóc mai của nàng đã có chút ít hoa râm, phảng phất thoáng
cái già đi mười mấy tuổi.
- Mẹ, con đã trở về.
Tề
Nhạc tiến lên vài bước, vốn hắn còn có tâm trách cứ vì cái gì thần thú
không có tới trợ giúp, nhưng chứng kiến bộ dáng của Y Nhược, hắn không
còn nhẫn tâm để chất vấn nữa. Đúng a! Huyền Vũ chết rồi, hai trượng phu
của nàng đã có một người chết, tâm tình của nàng như thế nào có thể tốt
được.
Thấy Tề Nhạc, trong mắt Y Nhược toát ra vẻ vui mừng, cầm chặt tay của hắn, hắn nói:
- Cuối cùng con đã trở lại rồi. Những ngày này đối với nhân loại mà nói chính là ác mộng.
Tề Nhạc nói:
thay đổi lịch sử, không thể nói trước cũng chỉ đành buông tay đánh một
trận.
Nghĩ tới đây, Tề Nhạc kêu lớn:
- Hồ Quang, anh đi ra đây một chút.
Nghe được thanh âm của Tề Nhạc, Hồ Quang cùng Dịch An cùng ra khỏi
doanh trướng, gọi là doanh trướng cho oai, chứ thực ra đều dựng bằng mấy cọc gỗ, doanh trướng đáng thương tới nỗi nhìn bề ngoài ọp ẹp tưởng
chừng sẽ bị sụp đổ hoàn toàn.
- Lão đại, anh trở lại, như thế nào rồi? Những thần thú kia có tới giúp hay không? Ta thấy nếu họ không tới thì chúng ta nên rút lui đi. Nhiều huynh đệ như vậy, cũng không thể đều hãm vào vũng bùn, thừa dịp không có tử vong thì chạy đi còn kịp.
Tề Nhạc nhìn Hồ Quang rồi mỉm cười nói:
- Như thế nào, lão đại hắc đạo của ta, hiện tại lui lại, chẳng lẽ anh có thể nuốt nổi cơn tức này sao?
Hồ Quang dùng sức mà dậm chân động tới vết thương trên đùi, hắn đau đớn không khỏi nhe răng nhếch miệng mà nói:
- Nhẫn không được thì có thể làm được gì? Thực lực không bằng người ta ah! Ta kháo! Đau chết mất.
Tề Nhạc nói:
- Hồ Quang, nếu như hiện tại phản hồi hiện đại thì trong một ngày, anh có thể tìm được vũ khí sát thương quy mô lớn không?
Hồ Quang sững sờ vài giây, ngay sau đó hào quang lóe lên trong đôi mắt
híp, hắn nhấc gọng kính dày cộm như cái đít chai lên kinh hỉ nói:
- Lão đại, ý anh là nói có thể sử dụng vũ khí có quy mô sát thương lớn ở đây sao?
Trong mắt Tề Nhạc lóe lên hung quang: