Sinh Ý Nhân
Chương 15 : Đào hoa phô kinh hồn (tam)
Ngày đăng: 00:35 22/04/20
Rời khỏi Duyệt Lai cư, lão Bạch đến góc đường một hơi mua luôn mấy bao thảo dược hương (cỏ thơm), lách cách leng keng nhét mang khắp người, thẳng đến khi cả người đều bị dược hương xông đến choáng váng, mới ít nhiều áp được nỗi sợ.
“Ôi, lưu niên (năm có hạn) bất lợi...” Lão Bạch buồn bực thở dài. Duyệt Lai cư triệt đã để dập tắt nhiệt tình ở trọ của y, lúc này cũng không quản có quấy rầy Lý Chuy không nữa, lão Bạch quyết định thẳng đến Lý phủ.
Chờ khi lão Bạch đến được đầu Đào hoa phô, ánh trăng vàng tươi mà sáng tỏ đã cao cao treo trên ngọn cây rồi.
Lý phủ rất dễ nhận ra, tấm biển thiếp vàng thật to cứ thế đoan đoan chính chính khảm dưới mái nhà.
Lý phủ rất khó tiến vào, lão Bạch hướng đại môn giật giật đã nửa nén hương, lại vẫn chậm chạp không dám gõ cửa.
“Sẽ không xui xẻo thế chứ...” Lão Bạch nhìn hai cái lồng đèn lảo đảo ở trên nóc, ánh nến chập chờn làm nổi bật chữ “Điện” thật to trên mặt đèn trắng thuần. Băng lãnh, mà âm trầm.
Cuối năm ngoái đi đưa ngọc bội vừa vặn trúng tang lễ, mà hôm nay vụ làm ăn đầu tiên của mùa xuân lại đụng đến nhà cố chủ đưa tang, lão Bạch cảm giác số mạng mình người khác xem thế là quá đủ rồi.
Chợt đến một trận gió lạnh, theo áo xông vào, khiến lão Bạch lạnh từ đầu đến chân. Cũng không dám lề mề, lão Bạch vội vàng gõ vòng cửa. Thế nhưng tay vừa mới giơ lên, cửa lớn đã mở. Lão Bạch chưa kịp nhìn kỹ, đã thấy có một đóa hoa tang trắng thật to xông ra, mạnh thật mạnh đánh vào mặt y, trong phút chốc, một trận hương hoa đào thấm tận ruột gan xông vào trong mũi lão Bạch.
Lão Bạch có chút hoảng hốt, trong lúc nhất thời cứ như đang lọt vào giữa sương mù.
“Tiểu ca nhi, ngươi đứng ở trước Lý phủ bọn ta làm cái gì?”
Bỗng nghe thấy thanh âm của một nam nhân trung niên. Lão Bạch chớp mắt mấy cái, lúc này mới nhìn rõ hoa kia không phải là tự mình bay ra, mà là được vị trông như hạ nhân trước mắt này cật lực mang ra.
“Phiền thông báo cho chủ nhân nhà ngươi, nói với hắn, lão Bạch tới rồi.”
“A, vậy làm phiền Bạch đại hiệp chờ, ta đem hoa này treo lên xong sẽ đi.”
Trung niên nhân nói xong, liền bắt tay vào việc. Lão Bạch giờ mới hiểu, thì ra vải trắng cùng hoa lớn kia là linh hoa mà nhà có tang phải chuẩn bị, là cái loại phải treo ở linh đường và trước đại môn. Vừa nghĩ tới lúc nãy mình còn ngửi mấy cái, lão Bạch hận không thể đem mũi nhéo rụng. Quay người đi, lão Bạch lặng lẽ ‘phi’ liền ba lần, sau đó ở trong lòng đem các lộ thần tiên đều lạy hết một lần.
Trung niên nhân làm xong rất nhanh, sau đó lập tức đi vào thông báo. Lão Bạch đang ở tại chỗ ngẩng đầu tán thưởng. Đại môn Lý phủ lúc nãy so với vừa nãy, ý cảnh âm trầm cao thêm một bậc. Linh hoa dưới sự tô điểm của đèn lồng, lộ ra vẻ tao nhã quỷ dị.
Lão Bạch lúng túng cười cười, đã quên huyết án trên người Lý Chuy này mang e còn nhiều hơn so với hung thủ. Hành tẩu giang hồ, giết người giống như ăn uống vậy. Nếu y nhớ không lầm, hình như Nhâm tri huyện lên Đào hoa phô cũng chính là bị búa của Lý Chuy chém thành hai nửa.
“Khái, vậy đối với cái chết của lệnh phu nhân, Lý đại hiệp định tự mình điều tra?” Lão Bạch phỏng đoán nói.
“Không, ta muốn mời cao nhân.” Lý Chuy ánh mắt kiên nghị.
“A,” lão Bạch gật đầu, “Bản thân ta cũng nghe nói trên giang hồ có người chuyên giúp loại chuyện này...”
“Bạch đại hiệp!” Lý Chuy bỗng nhiên lên tiếng, lại lộ ra đôi mắt thiết tha như đã từng quen biết.
Lão Bạch da đầu tê dại, điều tra thông gian y thành thạo, điều tra giết người hơn nữa còn mới trải qua vụ thủ linh (túc trực bên linh cữu) quỷ dị không gì sánh được xong? Trừ phi y điên rồi: “Lý đại hiệp, tại hạ tài sơ học thiển thực không dám gánh trọng trách này.”
“Bạch huynh xin đừng từ chối, nếu không tìm được hung thủ giết hại Thanh nhi, nàng ở dưới cũng sẽ không an lòng.”
“Lý đại hiệp...”
“Bạch huynh...”
Trước cửa sổ bỗng nổi lên một trận gió đêm, bức họa trên vách tường bị thổi bay phát sinh ra tiếng tất tất tốt tốt. Lão Bạch cả người lạnh lẽo, đang muốn mở miệng, đã thấy một cánh hoa đào nhỏ theo cửa sổ khép hờ chậm rãi nhẹ nhàng tiến vào, ở trên không trung nhẹ nhàng a, nhẹ nhàng a, nhẹ nhàng a, cuối cùng dừng lại trên ót y... Dán sát vào luôn.
Lão Bạch muốn khóc.
“Lý đại hiệp, ta nhận, ta nhận, dù ta có phấn thân toái cốt cũng nhất định sẽ giải oan cho lệnh phu nhân!”
“Bạch huynh, tại hạ thật không biết nói gì cho phải.” Lý Chuy cảm kích cầm lấy tay lão Bạch.
“Cái gì cũng không cần phải nói,” Mắt lão Bạch lóe lên ánh sáng chân thành, “Đêm nay cho ta ngủ chung một phòng với ngươi là được rồi...”