Sinh Ý Nhân
Chương 21 : Xuân hàn phong thiển (nhất)
Ngày đăng: 00:35 22/04/20
Buổi trưa hôm sau, Lý Chuy mang toàn gia gồm một vợ ba nghĩa đệ đến tiễn lão Bạch. Cổ Tâm Dung đương nhiên không thể tới tham dự. Nói chung Lý Chuy đối nàng cũng coi như là phúc hậu, không muốn nàng chảy máu không muốn nàng đền mạng, chỉ một tờ hưu thư[1], đem người đuổi về Cổ gia.
“Bạch đại hiệp, việc lần này, Lý Chuy ta thật không biết nói gì cho phải, đây là ngân phiếu xin ngài thu cho, sau này nếu có việc cần đến Lý Chuy ta, cứ mở miệng.” Trên bàn cơm, Lý Chuy cung kính đưa thù lao qua.
Lão Bạch thật ra tiếp rất thản nhiên, vốn nha, hành hóa tiền bạc đã thỏa thuận xong, không có gì để mà khách khí. Chỉ là vừa nhìn thấy chữ trên ngân phiếu, lão Bạch lại có chút chần chờ rồi: “Đã nói là tám trăm lưỡng, Lý đại hiệp sao lại đưa một ngàn?”
“Nên như vậy.” Ra chính là Liễu Vân Yên, lúc này nàng trang dung tinh xảo, thần sắc thản nhiên, mặc dù vẫn còn chút khí phong trần, lại có thêm một tia chủ nhà vị đạo, “Ngươi vì Lý phủ ta làm chuyện đại sự, cấp bấy nhiêu cũng không quá phận.”
Lão Bạch nhìn Lý Chuy, người kia lại sụp mi thuận mắt, không dám lên tiếng. Lão Bạch ở trong lòng len lén cười, mới nói: “Vậy cung kính không bằng tuân mệnh rồi.”
Liễu Vân Yên hơi hơi gật đầu, sau đó uống một ngụm canh, tiếp đó lại dùng khăn tay lau khóe miệng, nhìn quanh một vòng: “Hôm nay cũng đã từ từ ấm lên, không biết đám heo a sói a tới trú đông có phải nên ra ngoài kiếm ăn rồi không nhỉ.”
Liễu Vân Yên nói xong vân đạm phong khinh, nhưng lúc nói thì rất rõ ràng. Ba vị nghĩa đệ cũng không dám đón nhận ánh nhìn của tẩu tử, Lý Chuy dù nể mặt cũng có chút không nhịn được, ho nhẹ vài tiếng, chầm chậm nói: “Phu nhân, ngươi nói mấy chuyện không liên quan này làm gì chứ, nhanh ăn cơm đi.”
“Ăn? Ta xem tiếp theo làm sao sống được, chúng ta sắp uống gió Tây Bắc hết rồi.” Liễu Vân Yên khe khẽ thiêu mi, “Thái Chương Tào Vân Hải, đám các ngươi đã gọi một tiếng tẩu tử, vậy tẩu tử hôm nay cũng nói rõ với các ngươi luôn, các ngươi ai cũng đều có tay có chân có khí lực, ra ngoài cũng nói mình là người giang hồ, vậy thì làm chút chuyện mà người giang hồ nên làm đi, chẳng trông mong các ngươi hành hiệp trượng nghĩa nhưng ít nhất cũng phải tự lực cánh sinh, ta xuất thân không tốt, nhưng ta cũng là dùng bản lĩnh mà kiếm cơm, ta đây là tiểu nữ tử còn có thể, lẽ nào nhị vị đại hiệp các ngài lại làm không được?”
Không đợi hai người kia trả lời, Liễu Vân Yên lại chuyển ánh mắt tới Long Cẩm: “Ta và ngươi thì khỏi nói nữa, Mai tỷ tỷ ta một đời thanh danh, suýt nữa thì hủy trong tay ngươi, ngươi ăn của đại ca ở của đại ca cư nhiên còn dám tơ tưởng đến đại tẩu của mình? Hai người kia thật muốn ở lại chỗ này ta không còn gì để nói, nhưng ngươi, ăn cơm chiều xong thì cuốn gói rời đi cho ta.”
Long Cẩm môi run run, cúi đầu. Hai người “thật muốn ở lại chỗ này thì bản thân ta cũng không còn gì để nói”, đầu đã sắp rớt vào trong chén cơm. Lý Chuy sắc mặt khẽ biến: “Liễu Vân Yên, cái nhà này rốt cuộc là do ai làm chủ!”
Thế nhưng Liễu Vân Yên bang một cái đem đũa vừa mới cầm lên đập lại xuống mặt bàn, mắt hạnh trợn tròn: “Trước đây là ngươi, bây giờ là ta, sao hả?”
“Ách... Là ta tùy tiện hỏi hỏi...” Lý Chuy lầm bầm, cũng gia nhập vào hàng ngũ những người cúi đầu.
“Mướn? Ai, ta mới không giống ngươi, giết người chỉ vì chuyện buôn bán, ” Cố Thiên Nhất vẻ xem thường mà cười nhạo, sau đó nghiêm mặt nói, “Kiếm khách chân chính, phải là luôn truy cầu chung cực áo nghĩa[6] của kiếm pháp, không ngừng khiến cho kiếm của mình mạnh hơn, mạnh hơn nữa.”
Lồng ngực Ôn Thiển thoáng phập phồng, sự phiền muộn hiếm có lại xuất hiện: “Vậy ngươi đi tìm Lý Tiểu Lâu đi, hắn mới là thiên hạ đệ nhất, ngươi là thiên hạ đệ nhị đến tìm một kẻ đứng sau như ta làm cái gì!”
“Bài danh cái quỷ! Đều là đám người kia vỗ đầu nghĩ ra, ta chưa cùng ngươi giao thủ, sao có thể nói là mạnh hơn ngươi được? Lý Tiểu Lâu ta tự nhiên sẽ đi tìm, nhưng không phải là hiện tại.” Cố Thiên Nhất dứt lời, cổ tay hơi hơi khẽ động, “Ôn Thiển, cho ta xem thử Thiển Thương kiếm chân chính đi.”
Ôn Thiển mi phong căng thẳng, hiểm hiểm tiếp nhận sát chiêu của Cố Thiên Nhất.
****************************
[1] hưu thư: giấy bỏ vợ.
[2] mở từ đường = làm từ thiện
[3] cửu tiết tiên: roi chín khúc, thường làm bằng sắt, xem hình chắc vụt trúng thì đau lắm a XD
[4] quy tâm tự tiến: nỗi nhớ nhà như một mũi tên XD chắc ý là muốn nhanh nhanh về nhà
[5] cấp trung sinh trí: là câu cái khó ló cái khôn của VN mình, nhưng rét thế mà nhảy xuống nước…này được tính là trí sao “__”
[6] chung cực áo nghĩa: nói đơn giản là đỉnh cao nhất, sâu nhất, thâm thúy nhất của một thứ gì đó (ở đây là kiếm pháp)