Sinh Ý Nhân
Chương 34 : Giang Nam yên vũ Liêu Bắc tuyết (thất)
Ngày đăng: 00:35 22/04/20
Heo rừng hình như đã lỡ yêu phong cảnh ở trên núi, thường hay đến đó hóng hóng gió tản tản bộ, vì vậy Ôn Thiển khổ rồi. Kiếm pháp vốn đã tiệm nhập giai cảnh, lại thiếu chút nữa đảo ngược trở về.
“Thực sự lại đi ra rồi?” Lão Bạch nhíu mày, thật giống như chịu khổ chịu nạn chính là mình.
“Thiên chân vạn xác.” Ôn Thiển có chút bất đắc dĩ mà thở dài.
“Sao lại như vậy chứ, theo lý trên đỉnh núi không có nhiều heo rừng như vậy a.” Lão Bạch cân nhắc không ra.
Ôn Thiển lại lắc đầu: “Không có nhiều như vậy, chỉ có một con này, tướng mạo đều sắp khắc trong đầu ta rồi, hóa thành tro ta cũng nhận ra được.”
Một cỗ hàn ý kỳ lạ khiến lão Bạch sợ run cả người. Phỏng chừng còn tiếp tục dày vò thế nữa thì vị kiếm hiệp trước mặt y rất có khả năng đổi nghề làm đồ tể.
“Nếu không, sau này ngươi ở trong sân luyện đi,” lão Bạch suy nghĩ một chút, đưa ra kiến nghị, “Chỗ này cũng rộng, ta ở trong phòng luyện nội công tâm pháp, cũng sẽ không quấy rối tới ngươi.”
“Sân sao…” Ôn Thiển nghe vậy thì nhìn quanh bốn phía, dường như là lần đầu chăm chú quan sát nơi mà đi ra đi vào gì cũng đều phải đi qua. Trước không cảm thấy, nay nhìn lại, đừng nói, thật đúng là so với sân nhà người khác rộng hơn rất nhiều.
“Thế nào?” Lão Bạch thử hỏi.
Ôn Thiển cười khổ: “Ta còn lựa chọn khác sao.”
Lão Bạch rất hòa ái vỗ vai Ôn Thiển, hàn huyên biểu thị an ủi.
Chính cơ hội này, khiến lão Bạch cứ cách vài ngày lại được nhìn thấy tư thế luyện kiếm oai hùng của nam nhân. Chỉ thấy thân ảnh của nam nhân ở trong sân mẫn tiệp qua lại, hoặc công hoặc thủ hoặc chém hoặc đâm, so với lúc trước nhìn thấy ở Ôn trạch hình như đã tinh tiến mấy phần, mây bay nước chảy lưu loát sinh động khiến người xem thở dài không ngớt.
Vài ngày xuống tới, lão Bạch triệt để không có tâm tư luyện nội công, mỗi ngày đả tọa nhưng lại càng vững như thái sơn, bởi toàn bộ tinh thần đều dùng để rình coi kiếm pháo của người ta rồi. Nga, không đúng, nếu là người khác rình coi có lẽ chỉ là kiếm pháp, nhưng đổi lại là lão Bạch thì xem trong mắt chỉ có người.
Đáng tiếc không phải là Ôn Thiển.
Dù xa cách nhiều ngày thậm chí đã gần một năm, thân ảnh đã bị cố quên của Chu Tiểu Thôn lại rõ ràng lên trong lòng lão Bạch. Hắn cũng từng như vậy, xem cái sân to như thế là luyện võ tràng, thường ôn tập mấy công phu mèo quào mà Y Bối Kỳ dạy cho. Công phu của hắn không mạnh như Ôn Thiển, thân pháp của hắn kém Ôn Thiển không chỉ một bậc, nhưng lão Bạch cũng là ngồi trước cửa sổ như thế, cũng là xuyên qua cửa sổ mà nhìn ngắm thân ảnh kia.
Lão Bạch biết, hiện luyện kiếm chính là Ôn Thiển, nhưng không hiểu tại sao, nhìn nhìn, hình ảnh lại bắt đầu không rõ. Sau đó dần dần, dần dần, mạt thân ảnh kia lại biến thành Chu Tiểu Thôn. Mỗi lần đều là như thế, lúc đầu nhìn chính là Ôn Thiển, cuối cùng lại biến thành khuôn mặt của tiểu hài nhi.
“Tiểu Thôn…” Lão Bạch thấp giọng nỉ non, cả bản thân cũng không ý thức được, cái tên kia đã chạy ra khỏi miệng rồi.
Ôn Thiển đang luyện kiếm bỗng thu chiêu thức lại, hơi nghi hoặc nhìn về phía cửa sổ: “Lão Bạch, ngươi gọi ta sao?”
Lão Bạch ý thức được mình đang làm gì xong liền vội vã lắc đầu: “Không có việc gì không có việc gì, xin lỗi đã quấy rầy tới ngươi.”
Ôn Thiển lại vẫn không yên lòng, thong thả bước qua đây, dừng lại trước cửa sổ: “Ngươi có sao không, thực sự không có việc gì?”
Hai người họ chỉ cách một cửa sổ, nhưng cửa sổ đang mở, vì vậy, gần như không có cách trở rồi.
【 Ta muốn ôm ngươi một cái. 】
Lão Bạch nghe được thanh âm trong lòng mình. Y sợ hãi. Ý niệm này nếu có thì cũng nên vì tiểu hài nhi mà sinh ra, nhưng giờ đây, ở trước mặt rõ ràng là Ôn Thiển không hề liên quan đến chuyện này.
Đầu óc rối loạn, cành cây ký ức như đang giữa tiết thu, lá cây ào ào rụng xuống, cuối cùng phân không rõ là cái nào đến từ cây nào nữa.
“Lão Bạch?” Ôn Thiển xua xua tay trước mặt đối phương, “Trúng tà rồi?”
Trừng mắt nhìn, con người lão Bạch cuối cùng cũng chậm rãi sáng lên: “Na phiền ngươi lấy cho ta chút tro hương được không?”
Chén hồ thứ hai ngao xong, Ôn Thiển lần thứ hai xuất phát. Ánh mắt lão Bạch giống như tiễn tráng sĩ phong tiêu tiêu hề, Ôn Thiển thật chịu không nổi: “Yên tâm, lần này, không thành công thì thành nhân.”
(*) tráng sĩ phong tiêu tiêu hề: phong tiêu tiêu hề lấy trong câu Phong tiêu tiêu hề dịch thủy hàn
Lão Bạch lần thứ hai cười đến cong thắt lưng.
Lần này, Ôn Thiển đi không trở về nữa. Lão Bạch tiếp tục băm nhân cũng không nhận thấy có gì khác thường, sau tính tính thời gian, hơn mười câu đối chắc cũng dán xong rồi, liền buông thái đao, chuẩn bị ra ra xem thành quả. Kết quả còn chưa ra khỏi, cửa trù phòng đã bị người ở bên ngoài đóng mạnh lại, nghe thanh âm, hình như đang khóa cửa. Lão Bạch vô cùng kinh ngạc, vội chạy đến bên cửa sổ nhìn thử, chỉ thấy Ôn Thiển đang luống cuống tay chân cài then cửa lại.
“Này, làm sao thế, ngươi khóa ta lại làm gì?” Lão Bạch mạc danh kỳ diệu.
Ôn Thiển thoạt nhìn rất sốt ruột, không rảnh nói chuyện với lão Bạch, cài cửa phòng bếp xong lại chạy đi khóa hết cửa các phòng khác lại. Sau đó nhảy mấy cái nhảy lên đỉnh phòng mình.
“Ôn Thiển, ngươi có sao không, làm gì mà giống như Diêm vương gia đến đòi nợ…” Lão Bạch còn chưa dứt lời, đã im miệng. Bởi chỉ nghe ầm ầm một tiếng, cửa sân theo đó rơi xuống, tiếp lão Bạch nghẹn họng trân trối nhìn đối phương ngẩng đầu ưỡn ngực ở trong sân vắng lững thững đi vào.
Heo trên đỉnh núi chỉ nghe kỳ danh chưa thấy kỳ thân, cuối cùng hôm nay lão Bạch cũng được gặp.
“Ôn Thiển, ngươi có phải làm gì người ta rồi không,” lão Bạch khóc không ra nước mắt, “Sao lại còn tìm tới tận nhà thế này.”
“Ta sao biết được, nhanh đóng chặt cửa sổ của ngươi đi!” Thanh âm của Ôn Thiển từ trên nóc truyền xuống, tiếng tiếng lo lắng mười phần lọt vào tai.
Kết quả đúng như lời lão Bạch nói, vị nhân huynh kia đối với hũ dưa chua thơm ngào ngạt không hề quan tâm, đối với cây bắp hạt ngô bóng bẩy vàng rực không thèm để ý tới, chỉ thẳng tắp đi đến dưới phòng Ôn Thiển đang ngồi, bắt đầu ủi a ủi.
Lão Bạch không nghe lời mà đóng cửa sổ lại, bởi y thực sự rất lo cho Ôn Thiển. Răng nanh con heo kia dài đến vài thốn, cắn trên người cũng không phải giỡn chơi! Nhìn Ôn Thiển hình như không có cách, ngoại trừ ghé vào nóc nhà, không còn phương pháp khác.
Heo rừng lúc đầu vẫn rất kiên trì, sau phỏng chừng nóng nảy rồi, bắt đầu dùng thân thể từng chút một đâm vào phòng ở. Phòng ở bằng gỗ bị heo rừng húc tới thì lung lay muốn đổ, lão Bạch như lửa đốt, vừa thương cho phòng ở vừa lo lắng Ôn Thiển, nhất thời rất nóng lòng.
Kết quả dày vò không duy trì được bao lâu, sự việc đã xuất hiện chuyển cơ —— phòng sập. Ôn Thiển cùng một đống cọc gỗ hướng mặt đất rơi xuống, trong lúc khẩn cấp nam nhân dùng tới thân pháp nhẹ nhàng bay đến trên đỉnh phòng lão Bạch, sau đó chỉ nghe ầm ầm mấy tiếng, phòng gỗ triệt để thành phế tích.
Lát sau, tất cả quy về yên lặng. Ôn Thiển từ trên đỉnh thò đầu xuống, cùng lão Bạch mặt đối mặt: “Ngươi nói nó còn sống không?”
Lão Bạch nhìn hài cốt phòng ở của mình mà nghiến răng nghiến lợi: “Không chết ta cũng đem nó giết.”
May mắn chính là, heo đã bị xà nhà đè chết, đúng hơn phải nói là bị một cái chêm chính xác xuyên qua vừa vặn đóng lên mặt đất, cho nên không có cơ hội được cảm thụ độc thủ của lão Bạch.
Ba mươi cuối năm, sập phòng, dưới tác dụng tổng hợp của heo rừng, Ôn Thiển cùng tuyết đọng dày thật dày trên nóc nhà. Toàn buổi chiều hôm đó, Ôn Thiển phần lớn thời gian đều ở làm cu li —— thu thập phế tích của căn phòng cùng tuyết đọng trên những căn phòng còn lành lặn khác.
Đến chập tối, tất cả mọi thứ đều đã đâu vào đó. Lão Bạch đã gói bánh chẻo xong, Ôn Thiển đã giải quyết tốt hậu quả. Lão Bạch nói năm nay đúng là náo nhiệt, Ôn Thiển nói nơi này của ngươi tuyệt đối phong thủy có chuyện. Nói qua nói lại, hai người nhìn nhau cười, cuối cùng không hẹn mà cùng thở dài một cái, rốt cuộc cũng có thể an nhàn sung sướng chờ năm mới đến rồi.
Lúc phóng pháo Ôn Thiển lẫn đi thật xa, bởi nhà bọn họ bao nhiêu năm nay đều sắp quên thói quen này rồi, đột nhiên lại nghe tiếng pháo chói tai, thật có điểm không thích ứng. Mà khi lão Bạch dưới bầu trời đỏ bừng lên bởi pháo trúc hướng hắn cười ngây ngốc thì, khóe miệng Ôn Thiển cũng không tự giác mà tràn ra lúm đồng tiền. Rồi lúc bánh chẻo nóng hôi hổi được bưng lên bàn ăn, Ôn Thiển lại triệt để say trong một mảnh hương khí đó.
Đêm giao thừa, lão Bạch cùng Ôn Thiển uống gần một cân rượu, không thể sánh với đạm tửu ở Ôn Thiển gia, rượu ở chỗ lão Bạch đặc đến mức chỉ cần ngửi thấy cũng có thể say, đương nhiên, hai người cũng không may mắn tránh khỏi, cuối cùng kề vai sát cánh cùng hát lên mấy khúc đồng dao phóng đãng.
Ôn Thiển phảng phất cảm giác được lão Bạch hình như ôm hắn một chút, không lâu, nhưng ôm rất chặt, ôn độ trên thân thể đối phươn xuyên thấu qua y phục truyền lên người hắn, nóng đến bỏng người.
Sau đó lão Bạch ghé vào bàn ngủ mất.
Sau đó hình như tuyết lại rơi.
Hoa tuyết như lông ngỗng theo gió đêm tất tất tốt tốt rơi vào trong sân, Ôn Thiển nhắm mắt lắng nghe, thanh âm của tuyết ấm áp lại êm tai.