Sinh Ý Nhân
Chương 42 : Mê loạn chi hạ (tứ)
Ngày đăng: 00:35 22/04/20
Thật lâu thật lâu sau, lúc lão Bạch đã trải qua hằng hà các thứ toan điềm khổ lạt trong đời quay đầu lại, sự ngạc nhiên trong sớm mùa hạ đó đã trở nên thật xa xôi. Nhưng ngay lúc đó, thất lạc nó mang đến khiến cho lão Bạch suýt nữa không chịu nổi. Y vĩnh viễn nhớ kỹ, lúc đó, lần đầu tiên cũng là lần duy nhất trong đời mình làm rớt cái muôi vào trong bát cháo, rõ ràng là chuyện rất mất mặt, nhưng lúc đó bản thân lại không cảm giác được, trong đầu chỉ nghe vọng mãi một tin tức —— Ôn Thiển phải đi rồi. Bản thân chuyện này vốn cũng không có gì to tát. Người ta đã nói là muốn tới nghỉ hè, trời vừa hết nóng, từ biệt là chuyện đương nhiên. Nhưng vấn đề là trước đó nam nhân không hề có biểu hiện muốn rời đi, dù là nói chuyện phiếm cũng có thể nhắc tới một câu cơ mà, nếu vậy lão Bạch cũng sẽ không chờ mong, không có huyễn tưởng phi thực tế, cũng không có lỗi giác “Có lẽ có thể tiếp tục như thế mãi”. Ôn Thiển đi không đáng sợ, đáng sợ chính là trái tim đã thăng khởi trong chớp mắt bị đạp xuống, chênh lệch như mực nước sông với mực nước biển.
Cái loại đau đớn thầm lặng có thể khiến người khác hít thở không thông.
Thật lâu thật lâu sau, lúc Ôn Thiển đã trải qua hằng hà thương tổn và bị thương tổn trong đời quay đầu lại, sự khó chịu không thể hiểu được trong sớm mùa hạ đó vẫn rõ ràng trước mắt. Hắn vĩnh viễn nhớ kỹ, lúc đó, lần đầu tiên trong đời mình có cảm giác gọi là hổ thẹn. Rõ ràng là một chuyện thiên kinh địa nghĩa, nhưng mình lúc ấy lại không thể thản nhiên đón nhận ánh mắt của lão Bạch, nhìn rõ đối phương đang cố tỏ ra thật tự nhiên, nhưng một cái nhếch môi, lông mi hơi run rẩy, không có lấy một chút thuyết phục. Đinh một tiếng, cái muôi trong tay lão Bạch rơi xuống đập vào trong bát, nhưng trong âm hưởng thanh thúy đó, Ôn Thiển lại cảm thấy có gì đó đánh vào lòng mình. Nói cho cùng hắn và lão Bạch cũng thực không có ràng buộc gì sâu sắc, bọn họ không phải là huynh đệ cùng chung hoạn nạn, càng không có cắt máu ăn thề, lại chưa từng xuất sinh nhật tử, cũng chưa hề kết nghĩa kim lang. Nhiều nhất bất quá là lão Bạch hi lý hồ đồ mà cứu hắn một lần, còn lại đều chỉ là những lần gặp gỡ không mặn không nhạt. Nhưng… Thật chỉ là không mặn không nhạt sao. Vì sao mình tùy tính đã quen lại cứ muốn lên Bạch gia sơn nghỉ hè? Vì sao mình luôn đối người khác đạm mạc thậm chí là không chút cảm giác nhưng đối với lão Bạch lại cứ xuất hiện sóng tình ba động? Cùng là một nụ cười đạm nhiên, cùng là khiêm tốn hữu lễ, cùng là quân tử chi giao, đối với lão Bạch lại thành một thứ gì đó khác. Lão Bạch đối với hắn không bình thường, cho nên hắn nhận thức lão Bạch là một bằng hữu, nhưng phần tình cảm đó, hắn không muốn, cũng không có nghĩa vụ phải tiếp thu. Hắn cảm nhận được với tính cách của lão Bạch không có khả năng chỉ vì thế mà cắt đứt quan hệ, nhưng đồng dạng, hắn cũng nhìn ra lão Bạch rất khó chịu.
Cái loại thất lạc thầm lặng có thể khiến cho người khác phải đau lòng.
Lời khó mở miệng nhất đã nói ra, còn lại thì dễ dàng hơn nhiều. Bưac sáng chia tay này so với tưởng tượng của Ôn Thiển khoái trá tự nhiên hơn rất nhiều. Đương nhiên đa số công lao thuộc về lão Bạch. Người này tựa như một trận gió ấm áp, kinh ngạc ban đầu vừa thối lui thì lại tiếp tục ôn nhu thổi.
“Lương khô đã chuẩn bị hết chưa?”
“Ân, sẵn rồi.”
“Ta còn nói đống bánh nướng áp chảo trong trù phòng sao lùn đi nhiều thế.”
Ôn Thiển vẻ mặt khẩn thiết: “Cướp nhà khó phòng a.”
Lão Bạch vừa vặn uống một hớp cháo, lúc này quai hàm bị phình ra, vậy mà nghe được cũng không quên trợn mắt lẩm bẩm: “Biểu tình của ngươi một chút hối hận cũng không có…”
Ôn Thiển bị chọc đến bật cười, chờ cười đủ rồi mới bắt đầu trêu chọc nói: “Ta còn để ý hủ dưa muối ở trù phòng nữa cơ, nếu không phải thấy nó chỉ còn lại bấy nhiêu…”
“Thì ngươi cũng định cuốn sạch đi luôn chứ gì.” Lão Bạch tức giận giúp nam nhân nói tiếp nửa câu sau.
Ôn Thiển nhếch khóe miệng lên, như có như không mà chớp mắt mấy cái, nghiễm nhiên là biểu tình sinh ta là cha mẹ hiểu ta là lão Bạch.
Cơm nước xong, Ôn bắt đầu trở về phòng thu dọn đồ đạc. Lão Bạch cũng trốn vào phòng mình, không biết mân mê cái gì trong đó. Chờ Ôn Thiển thu thập xong đi ra, đã thấy lão Bạch một thân trang phục ra ngoài đang ở trong sân ung dung đợi mình.
“Ngươi đây là… hạ sơn?” Ôn Thiển không xác định lắm mà hỏi.
“Ngươi cho U Lan tiên tử ta là giả a.” Y Bối Kỳ tựa hồ rất bất mãn vì y thuật của mình bị nghi vấn.
Lão Bạch vội vàng giơ hai tay lên biểu thị thuần khiết: “Nào có, tiên tử của chúng ta ngạo thị giang hồ!”
Y Bối Kỳ cười ra tiếng, răng hơi lộ ra, rất là đẹp.
Vui đùa qua đi, hai người cũng hết chuyện để nói. Lão Bạch cảm thấy có chút không được tự nhiên, đang nghĩ phải nói gì để phá vỡ trầm mặc thì Y Bối Kỳ đột nhiên nhoài người tới ôm lấy y. Thân thể nữ nhân thơm thơm mềm mềm, ấm áp di nhân.
Lão Bạch để yên cho Y Bối Kỳ ôm, nhưng chờ nửa ngày vẫn không thấy đối phương nói gì. Đang định mở miệng, bên tai đã truyền đến tiếng nức nở rất khẽ.
Lão Bạch choáng váng, vội giả vờ ung dung cười nói: “Này, ta sắp chết cũng không thấy ngươi khóc mà sao giờ muốn sống thì ngươi lại khổ sở rồi, nếu không muốn ta vui vẻ thì ngươi cứ nói thẳng…”
“Xin lỗi…” Y Bối Kỳ càng ôm chặt hơn.
Đáy lòng lão Bạch ngũ vị tạp trần, cuối cùng vẫn là đưa tay ôn nhu xoa tóc đối phương: “Được rồi, đều là chuyện đã qua, nếu không nói nữ nhân lòng dạ hẹp hòi…”
“Vậy, ta trở về… Ngươi còn cần không…” Y Bối Kỳ nức nở, gián đoạn nói.
Lão Bạch biết ý của nàng rất đơn thuần, cho nên chỉ cười cười: “Đương nhiên cần, bằng không lần sau trúng phong hàn nữa ta thật sẽ đi uống Mạnh bà thang luôn ấy.”
Y Bối Kỳ đột nhiên buông lão Bạch ra cùng y đối mặt, khóc đến cả mặt đều là ủy khuất: “Nhưng ngươi đem phòng của ta hủy mất rồi, ngươi rõ ràng là… Rõ ràng là…”
Y Bối Kỳ giống như cô nương mười lăm mười sáu, đơn thuần trực tiếp đến khả ái. Đáng tiếc lão Bạch không có thời gian để tán thưởng chuyện này, việc cấp bách là phải rửa sạch “Ác danh” của mình đã: “Đó là heo núi húc sập, ta thề đó! Ngươi không biết lúc đó nguy hiểm thế nào đâu, nếu không phải xà nhà rơi xuống đem tên kia đập chết, ta đã sớm thành một làn khói xanh cuồn cuộn bay đi rồi.”
“Thật sao?” Mặt Y Bối Kỳ nói rõ là không tin, “Ta ở đây hơn mười năm sao còn chưa thấy qua.”
Lão Bạch nuốt một ngụm nước bọt, cuối cùng đành phải hàm hồ đáp: “Ách, có vài người đặc biệt hấp dẫn heo núi.”