Sinh Ý Nhân
Chương 57 : Nhiệt nháo cổn cổn hồng loan kiếp (thập ngũ)
Ngày đăng: 00:35 22/04/20
Suy đoán của Câu tam quả nhiên không sai, bên dưới thạch thất hình chữ mễ của bọn họ, còn có thêm một không gian rất lớn. Lúc Lý Tiểu Lâu đem mặt đất đục thành một cái động lớn thì, những thứ bên dưới nhìn được không sót một chút gì.
“Ta xuống trước dò đường.” Lý Tiểu Lâu đem công cụ ném qua một bên, định tiến vào.
Câu tam theo bản năng kéo vạt áo hắn, rầu rĩ nói: “Cẩn thận một chút, khả năng có bẫy ám khí.”
Lý Tiểu Lâu nhếch môi, hướng Câu tam phong tình vạn chủng mà nhíu mày: “Ta phục vụ, ngươi yên tâm.”
Sau đó, Lý Tiểu Lâu xuống dưới rồi. Câu tam nhìn không chuyển mắt, rất sợ xảy ra chuyện. Bất quá hình như tất cả đều rất an tĩnh, khi Lý Tiểu Lâu tiếp xúc nặng nề với mặt đất thì, hắn lại đi quanh xem xem một chút, không thấy gì khác dị thường.
“Thế nào rồi?” Câu tam không yên lòng hỏi.
“Bốn mặt tường, một mặt chết, ba mặt cửa. Đến giờ vẫn chưa phát hiện bẫy rập nào cả.” Lý Tiểu Lâu thực chất hồi báo.
(*) một mặt chết ý nói là tường liền một mảnh
Trực giác nói cho Câu tam biết, cửa ra nhất định ở chỗ này rồi. Đang nghĩ nghĩ, bên dưới lại truyền đến thanh âm của Lý Tiểu Lâu: “Dưới này hình như rất an toàn, bảo những người trên đó đều xuống đây hết đi, dưới đây rộng rãi hơn nhiều.”
Một nén nhang sau, mọi người đều chuyển đến chỗ Câu tam mới phát hiện. Thạch thất này quả nhiên rộng rãi, chứa hơn bốn mươi người, lại vẫn rất trống trải.
Cánh cửa ở ba mặt thạch thất dấy lên hi vọng của mọi người. Thạch thất cao bằng ba người, cửa lại cao cỡ hai người. Ván cửa đỏ thắm có khảm khấu hoàn* bằng vàng, đặt trên cửa nhà giàu đều sẽ rất khí khái phi phàm, nhưng giờ gắn trên tường đá xanh, lại trông rất chói mắt, tạo một cảm giác thập phần khó chịu không hài hòa. Tám địa chi mà Câu tam vẫn tâm tâm niệm niệm đều tìm thấy ở chỗ này, khắc vào trên cạnh cửa, phân biệt là Dần Mão, Tỵ Ngọ, Thân Dậu. Hợi Tý là đặc biệt nhất ở đây, nó khắc lên mặt tường hoàn toàn bị phong kín, hầu như chiếm phân nửa mặt tường, rất lớn rất bắt mắt.
(*) khấu hoàn: vòng để gõ cửa
“Cho nên, chúng ta rốt cuộc là nên ra theo cửa nào đây?” Trong đám người đột nhiên có người lên tiếng hỏi.
Ánh mắt mọi người lần nữa tập trung lên Câu tam, ai bảo người ta là chuyện nghiệp chứ. Nhưng trên thực tế Câu tam cũng không biết, nói thật chứ, đến giờ phần lớn hắn đều dựa vào cảm giác, người làm cái bẫy này hình như không muốn thật sự vây khốn bọn họ, cho nên bẫy làm cũng rất đơn giản, bằng không đã không bị hắn tìm được tới đây rồi. Nhưng có đơn giản tới đâu, hắn cũng không thể nhảy vào đầu Huyền Ky lão xem thử tâm tư người nọ, càng không thể từ trống rỗng nghĩ ra đáp án.
“Nếu không, chúng ta mở thử mấy cái cửa ra xem đi.” Ngôn Thị Phi đột nhiên nói, “Dù sao cũng chỉ có ba cái, mở ra xem thử không phải là biết rồi?”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, tựa hồ không tìm được biện pháp nào tốt hơn thế. Cho nên, vậy thì thử đi.
Nửa canh giờ sau, ba cánh cửa nặng nề bị mọi người hợp sức giật mở. Cửa thì giật ra rồi, nhưng không ai nguyện ý đi qua. Nguyên nhân quá rõ ràng, trong cửa Dần Mão không có mặt đất, trực tiếp là một đống cọc nhọn rất lớn, vô số cọ gỗ dùng thừng buộc thành dạng đinh ba có lực sát thương lớn, chỉnh tề sắp xếp ở bên dưới; cửa Thân Dậu mới mở thì đã bay ra vô số tên nhọn, may mà bọn họ chưa tiến vào, bằng không chắc chắn sẽ biến thành con nhím; về phần cửa Tỵ Ngọ bên trong đúng là chả có gì, nhưng có người tò mò ló đầu ra thì, y phục đột nhiên bốc cháy, nếu không phải tư thế lăn đầy đất của người kia coi như thành thạo, giờ không chừng đã chơi cờ với đầu trâu mặt ngựa rồi.
“Y phục sao đột nhiên lại bốc cháy được?” Lý Tiểu Lâu khó hiểu hỏi Câu tam.
“Lúc ta trộm mộ từng thấy qua, có ít bột phấn, rơi vào cơ thể người thì phát cháy. Nhưng rốt cuộc là gì ta cũng không rõ lắm.”
“Ta cũng không thể mở mắt nhìn ngươi ở bên cạnh ta trôi mất.” Ôn Thiển nhàn nhạt trêu ghẹo. Sau lại nói, “Ngươi định trở về núi?”
“Ân, qua mùa đông.” Lão Bạch nói, chợt nhớ đến cảnh mùa đông năm ngoái, theo bản năng hỏi, “Ngươi muốn tới không?”
Ôn Thiển sửng sốt một chút, ngay khi lão Bạch cho là hắn sẽ gật đầu thì, nam nhân lại khe khẽ lắc đầu: “Nhiều người, không tiện quấy rầy.”
“Ân?” Lão Bạch nhất thời không hiểu được.
Ôn Thiển nhún nhún vai, tự tiếu phi tiếu nói: “Ta nhớ giờ trên núi chỉ còn có hai gian phòng, sợ là có chút chen đẩy chứ.”
Theo ánh mắt Ôn Thiển, lão Bạch mới hiểu được hắn là chỉ Y Bối Kỳ cùng với Câu tam đang ở cạnh chờ mình. Mặt lập tức nóng lên, nói năng gần như là lộn xộn: “A, xin lỗi xin lỗi, ta không để ý cái này… Ách, kỳ thực cái phòng đã sập còn có thể xây lại…”
Tiếng cười trầm thấp truyền tới, lão Bạch nghi hoặc nhìn vào mắt Ôn Thiển, thoáng cái đã bị ấm áp trong đó nhào nát khẩn trương.
“Ta giỡn với ngươi chứ, ai,” Ôn Thiển khẽ cười nói, “Trong tay còn một vụ, mùa đông này, sợ là không thể ngồi yên rồi.”
“Nga, như vậy a.” Lão Bạch yên lòng, cũng tặng cho nam nhân một nụ cười chân thành, “Vậy chờ mùa hè không có việc gì làm, lại qua đây nghỉ hè.”
“Ân, được.” Ôn Thiển gật đầu, sau đó mỉm cười nhìn theo đoàn người lão Bạch rời khỏi đại đường.
Thẳng đến khi thân ảnh lão Bạch tiêu thất khỏi tầm mắt, nụ cười Ôn Thiển mới thu lại, có chút ngây ra.
Vốn muốn bỏ luôn vụ của Nhạc Quỳnh Nhi, vốn là định tới Bạch gia sơn qua mùa đông, vốn đã có dự cảm lão Bạch gặp thì sẽ mời mình, nhưng duy chỉ có một chuyện là Ôn Thiển đoán không ra, nguyên lai Bạch gia sơn của lão Bạch, không chỉ mình Ôn Thiển hắn có thể tới.
Không thể nói rõ trong lòng là cảm giác gì.
Hôm đó hắn cố ý chọn cùng một bè với lão Bạch, mà lúc vào nước thì, lực chú ý của hắn một khắc cũng không rời khỏi người nọ, Ôn Thiển tin chắc trong chốn minh minh có tồn tại một lực lượng nào đó, bằng không lúc đó hắn sẽ không hốt hoảng đến khó hiểu như thế.
Giang hồ quá lớn rồi, mỗi ngày đều có thể gặp qua vô số người, quen biết, rồi lại quên đi. Không để ý vai lướt qua nhau, quay đầu lại thì đã là trời nam đất bắc.
Bất luận là chuyện của ai Ôn Thiển cũng có thể thuận theo tự nhiên, chỉ riêng mình lão Bạch, hắn tuyệt đối không thể như vậy.
“Nhìn cái gì đó?” Nhạc Quỳnh Nhi từ góc phòng nhảy ra, bao phục nghiễm nhiên đã dọn xong: “Chúng ta có thể đi rồi.”
“Ừ.” Ôn Thiển giật nhẹ khóe miệng, thở sâu, sau đó mở bước rời đi.