Sinh Ý Nhân
Chương 67 : Quần Long hội (Nhất)
Ngày đăng: 00:35 22/04/20
Cứ như đã hẹn trước với nhau, Câu Tiểu Câu cùng vợ chồng Ngôn Thị Phi chọn chung một ngày để rời khỏi Ôn trạch. Lão Bạch có chút luyến tiếc, lại không mở miệng giữ lại được. Ngôn Thị Phi cùng Nhược Nghênh Hạ về nhà không có gì đáng trách, dù sao bọn hắn với Ôn Thiển cũng chỉ là sơ giao, hơn nữa người ta đã khang phục, giữ lại nữa đích thực là lạ. Mà Câu tam, chưa nói năng gì đã moi viên dạ minh châu cực lớn ra khoe khoang với lão Bạch, vừa khoe vừa hỏi Lý Đại Ngưu liệu có thích hay không à. Lão Bạch nhịn nhịn, cuối cùng đem câu “Đừng cho hắn biết ngươi móc nó từ trong miệng người chết ra là được” nuốt xuống bụng.
Đột nhiên người đều đi cả, tòa nhà liền trở nên vắng vẻ. Lão Bạch nhớ hơn hai năm trước lúc mình tới Ôn trạch thì, nơi này cũng là cái dạng đó. Người hầu không nói nhiều, chủ nhân lại càng ít nói, nếu không phải y đến thác nước sau núi tìm Ôn Thiển, khả năng mấy ngày cũng không thấy bóng người này đâu. Ở nơi này, thậm chí so với Bạch gia sơn còn muốn cô đơn hơn, trên Bạch gia sơn còn có chim thú côn trùng kêu vang, mà nơi này cả tiếng gió cũng nghe không được. Ở lâu rồi, thì tựa như rơi vào một góc bị lãng quên, chung quy có cảm giác mình tồn tại hay không, ai người để ý.
“Nghĩ gì vậy?” Thanh âm của Ôn Thiển đem tư tự lão Bạch kéo lại, vừa chuyển đầu, đã thấy nam nhân nhìn mình mỉm cười.
“Ta đang nghĩ, cây trên Bạch gia sơn chắc đã rụng lá rồi.” Lão Bạch hơi tránh ánh mắt hắn, sợ nhìn lâu liền đem tâm mình tiết lộ ra. Gần đây y càng lúc càng không quản được mình, lúc nào cũng bất giác dùng ánh mắt đuổi theo thân ảnh của Ôn Thiển, bị người bắt tại trận như lần này, đã sớm không phải là lần đầu tiên.
Ôn Thiển lặng lẽ nhíu mày, đối với bộ dáng thò đầu ra do thám xong lại thụt về lại thò ra lại thụt về của lão Bạch như vầy, một mặt cảm thấy khả ái, một mặt lại cảm thấy thú vị. Ngôn Thị Phi Câu tam từng người một rời đi, dường như cũng mang nôn nóng của hắn đi theo mất, lúc trước mắt chỉ còn lại mình lão Bạch, Ôn Thiển sẽ đột nhiên cảm thấy an tâm.
Lúc mới quen lão Bạch, người nọ chỉ một mình cô đơn, mà bản thân mình cũng vậy. Ôn trạch hữu lễ đối đãi, Bạch gia sơn sớm chiều ở chung, lúc đó không cảm thấy gì, giờ quay đầu nhìn lại, tất cả đều thành hồi ức đẹp.
“Qua một thời gian nữa, chắc tuyết rơi rồi đi.” Ôn Thiển tùy ý nói.
Ai ngờ lão Bạch lại lắc đầu, nghiêm trang ngồi vững, chăm chú nói: “Hiện tại mới vào thu, nào có hạ tuyết nhanh như vậy. Giờ là mùa lá rụng, chờ lá rụng xong, chim thú sẽ tích trữ thức ăn cho mùa đông, chờ khi chim thú cũng không ra ngoài nữa, đó mới là mùa đông bắt đầu, sau đó tuyết mới rơi được.”
Ôn Thiển nghe liền sững sờ ngây ngẩn, chớp mắt mấy cái, hồi lâu mới cười khẽ một tiếng, đầy hứng thú nhìn lão Bạch: “Ta tùy tiện hỏi thử, ngươi đúng là chuyện gì cũng nghiêm túc hết.”
Lão Bạch chỉ thấy mặt oành một phát tăng nhiệt, không chừng còn có khói trắng bốc lên, y cũng không rõ mình bị làm sao nữa, tựa hồ từ lúc mọi người đi mất, y liền trở nên kì dị, ăn nói bừa bãi, đầu óc thường hỗn loạn như cháo, không phải cái loại cháo gạo nước một nơi gạo một nẻo, mà là loại cháo bột ngô hoàn toàn quấy đặc thành một đống như hồ.
Ôn Thiển yên lặng nhìn y, chậm rãi thu lại ý cười, bọn họ ngồi trong đại đường, cửa mở rộng, gió đầu thu từ ngoài ùa vào, lành lạnh, rất thoải mái.
Chớp mắt mấy cái, lão Bạch rốt cuộc minh bạch Ôn Thiển muốn nói cái gì. Giờ khắc này, gió lùa vào đáy lòng, sau đó hoa trong vườn đều nở rộ, xá tử yên hồng, hướng bầu trời xanh thẳm lắc lư đắc ý.
“Không được sao?” Ôn Thiển cố ý trêu chọc.
“Sao lại không được, cũng không phải là sợ ngươi tới.” Lão Bạch lớn tiếng nói, “Thấy rồi ngươi sẽ biết, ta bảo quản rất tốt!”
Đều nói gần mực thì đen gần đèn thì rạng, lời ra khỏi miệng lão Bạch mới nhận ra mình ấu trĩ ngơ ngác tới mức nào, quyết định lần sau gặp Câu tam phải tính sổ với hắn.
“Nói thầm gì đó?” Thanh âm mang cười của Ôn Thiển truyền đến bên tai.
Lão Bạch luống cuống một chút, thuận miệng nói: “Ngươi đừng quên mang áo bông dày.”
Ôn Thiển sửng sốt, ngây người nửa ngày, có chút không tin được nghĩ, lão Bạch là gián tiếp mời hắn đến trú đông sao? không khỏi nhếch khóe miệng đáp: “Đương nhiên, bằng không ta chẳng phải sẽ bị đông thành cục băng.”
“A, ha hả, cũng phải.” Biểu tình của Lão Bạch cho thấy dường như y đã hoàn toàn không biết mình đang nói cái gì.
“Ngươi có sao không…” Ôn Thiển nheo mắt lại, nghĩ thầm chưa có làm gì a, sao đem người làm cho choáng váng mất rồi?
Lão Bạch không nói, chỉ cười cười. Đầu tiên là nhàn nhạt, sau đó trở nên xán lạn. Dần dần, Ôn Thiển cảm giác mình như bị lão Bạch kéo đến một không gian không biết tên, giữa một biển hoa ngập tràn màu sắc, khắp nơi nơi đều thơm ngát hương hoa.