Sinh Ý Nhân
Chương 73 : Quần Long hội (Thất)
Ngày đăng: 00:36 22/04/20
Thực sự, là đứa bé đó.
Thanh âm xa lạ, hình dáng cũng xa lạ, nhưng giờ lão Bạch mới thật sự hiểu được câu kia của Ngôn Thị Phi, nhìn người không nhìn mặt, nhìn mắt, nhận người không dùng mắt, dùng tâm. Dù có ngụy trang xảo diệu thế nào, triệt để ra sao, y chỉ cần liếc mắt một cái, lập tức nhìn ra, đó là Chu Tiểu Thôn.
Y đã nuôi đứa nhỏ đó hơn mười năm a, nhìn người ta từng đao từng đao chém xuống, lão Bạch chỉ cảm thấy đao kia như chém lên người mình. Tình cảm mơ hồ dị dạng năm xưa đã sớm tan biến, lão Bạch giờ chỉ cảm thấy, hài tử nhà mình bị người ta khi dễ, y là sư phụ, y đau lòng.
Nếu là một đấy hai, Ôn Thiển không có phần thắng. Nhưng mục đích của nam nhân rất rõ ràng, tách hai người đang quấn đấu nhau ra. Cho nên kiếm của hắn rất xảo, thời cơ cũng nắm rất chuẩn, không được mấy chiêu, đã dùng tứ lạng bạt thiên cân tách hai người ra rồi.
“Ôn thiếu hiệp, ngươi đây là…”Hạ Huyền Thủy hơi nghi vấn hỏi.
Ôn Thiển lập tức ôm quyền, có lễ nói: “Hạ chưởng môn đừng đa tâm, hạ bối bội phục nhân phẩm và tu vi của chưởng môn, sẽ biết lượng sức không đi tranh chức minh chủ này, chỉ là luận bàn võ công, vừa phải mới tốt, bằng không tổn thương hòa khí, vậy thật đáng tiếc, ngài nói có đúng không? Mong Hạ chưởng môn không nên chấp nhặt với tiểu bối.”
Hạ Huyền Thủy hừ lạnh một tiếng, không nói gì thêm. Hắn biết mình là tiền bối, mới nãy mất phong độ như vậy, giờ có người nguyện ý đứng ra giảng hòa, tự nhiên thu kiếm, nghiêng người khinh miệt nhìn Ngũ Đạo. Nhưng Ngũ Đạo lại không chịu bỏ qua, hổn hển thở một hồi, lại muốn qua đánh tiếp.
Ôn Thiển lần này mất hứng thật, hắn rất ít khi thể hiện biểu tình lên mặt, lần này mọi người còn chưa kịp thấy rõ, roi của Ngũ Đạo đã bị Thiển Thương kiếm hất văng. Ôn Thiển mặt lạnh đi qua, sát bên tai Ngũ Đạo, dùng thanh âm chỉ người kề bên mới nghe được nói nhỏ: “Ngươi muốn tìm chết ta mặc kệ, nhưng trước hết ngươi đi thuyết phục lão Bạch đã, đừng bắt ta phải cứu ngươi lần nữa.”
Ôn Thiển thấy rõ, lúc hắn nhắc tới tên lão Bạch, cơ thể nam nhân kia đều chấn động, cái đó và phản ứng mới nãy của lão Bạch không khác gì nhau, cả ánh sáng trong mắt, đều giống đến khó hiểu. Giống như cất giấu thiên ngôn vạn ngữ, lại cố nén không chịu nói ra.
“Ngũ Đạo, về đi.” Thượng Quan Nhược Thần nhàn nhạt nói, nhẹ tới mức tựa như có thể nổi lên mặt nước.
Giống như đột nhiên hồi thần, Ngũ Đạo xoay người, chật vật định xuống dưới. Nói thì chậm, lúc đó Ôn Thiển xách cổ áo hắn, xoay đầu hơi hạ thấp người nói với Thượng Quan Nhược Thần: “E là phải mượn đệ tử quý phái một lát, chưởng môn thứ lỗi.” Dứt lời, Ôn Thiển mặc kệ chưởng môn người ta có cho không, trực tiếp dẫn Ngũ Đạo thả người xuống lôi đài, chờ rơi xuống đất, đã ở cạnh lão Bạch.
Cùng lúc đó, Thượng Quan Nhược Thần khẽ điểm mũi chân, nhanh nhẹn lên lôi đài. Nàng tựa hồ không lo lắng Ngũ Đạo sẽ bị Ôn Thiển làm thế nào, toàn bộ tinh lực đều đặt hết lên người Hạ Huyền Thủy.
“Hạ chưởng môn thật để mắt tới phái Tiên Tố chúng ta, cư nhiên tự mình ra tay. Ta là chưởng môn, sao dám chậm trễ.” Thượng Quan Nhược Thần nhàn nhạt cười, “Nhược Thần bất tài, mong Hạ chưởng môn chỉ giáo.”
Nói xong, roi của Thượng Quan Nhược Thần đã rời tay, người sáng suốt vừa nhìn liền biết, tuy nàng và Ngũ Đạo đều dùng roi, nhưng tu vi của nàng hơn hẳn Ngũ Đạo. Hơn nữa vừa ra tay, lập tức sư cao hơn đồ rồi. Chỉ là, mọi người không hẹn mà cùng nghĩ, Thượng Quan Nhược Thần hình như đang chờ thời cơ để ra tay, tất cả xảy ra cứ như tự nhiên như nước chảy vậy.
Hạ Huyền Thủy và Thượng Quan Nhược Thần tới lui giao thác kéo ánh mắt mọi người về lôi đài, bên phía lão Bạch không ai để ý rồi. Ôn Thiển đưa người về, liền công thành lui thân định ngồi xuống. Ai ngờ hắn còn chưa ngồi xuống, lão Bạch đã đứng bật dậy, kéo tay Ngũ Đạo chen ra ngoài. Ôn Thiển mân chặt môi, do dự một chút, vẫn là đi theo đuôi. Hắn tự cho mình cái cớ là, ai biết Ngũ Đạo kia có ra tay với lão Bạch hay không, hắn đi theo che chở cũng đúng mà.
Câu Tiểu Câu và Lý Tiểu Lâu hai mặt nhìn nhau, căn bản là không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Rất nhanh, lão Bạch đã kéo Ngũ Đạo ra một góc yên lặng. Ôn Thiển cũng không theo sát, mà đứng ở một chỗ không gần không xa, chỉ đứng.
Lão Bạch hiển nhiên không chú ý tới Ôn Thiển, bởi toàn bộ tinh lực y đều đặt vào người trước mắt. Tiểu hài nhi giờ đã cao hơn y một cái đầu, thân thể cũng không còn đơn bạc như xưa nữa, giống như một cây nhỏ khỏe mạnh, ở một nơi nào đó y không biết, đã trở nên cao ngất như vậy.
“Không muốn gì sao?”Lão Bạch cảm thấy tiếng nói mình biến điệu, rõ ràng y đã cố nén, nhưng giờ y mới phát hiện ra, hơn mười năm ở chung, tình cảm đã sớm dung vào máu thịt, toàn bộ những thứ bất kham đều trở nên nhỏ bé, chỉ còn chua xót và cảm khái cuồn cuộn trong lòng là không sao nói hết được.
Ngũ Đạo, không, là Chu Tiểu Thôn, khuôn mặt đáng sợ không chút biểu tình, chỉ cắn chặt môi, mơ hồ còn thấy được vẻ non nớt lẫn quật cường năm xưa.
Lão Bạch không nói hai lời, trực tiếp bước tới xé mặt nạ hắn xuống! Chu Tiểu Thôn dường như không định tránh, lúc này, chỉ đứng thẳng tắp. Đột nhiên, tiểu hài tử mi thanh mục tú trước kia lại trở về. Tuy bớt mấy phần trẻ con thêm mấy phần cương nghị, nhưng khuôn mặt này, thực sự một chút cũng không thay đổi.
Lão Bạch muốn ôm lấy đứa bé này, nhưng bốn mắt nhìn nhau, bàn tay muốn giơ lên lại sinh sôi nhịn xuống. Quá nhiều điều muốn nói, gặp lại rồi, lại không biết phải nói câu nào.
“Không nhận sư phụ nữa thật sao, triệt để không nhận ta nữa sao?”Tiếng nói Lão Bạch phát đắng, lúc đó y chỉ thấy mình đáng tội, tuy có đau lòng, nhưng chưa từng nghĩ đến chuyện oán hận tiểu hài nhi, mà giờ y chỉ muốn cho đứa nhỏ này hai cái tát, “Giận nhiều như vậy, mấy năm rồi còn chưa hết sao. Ta bị một đao kia giờ đã lành rồi đó…”Nói xong lời cuối, lão Bạch cũng nghẹn ngào.
Chu Tiểu Thôn bịch một tiếng quỳ xuống, rất đột ngột, không chỉ lão Bạch, cả Ôn Thiển cũng bị dọa cho giật nảy. Chỉ thấy tiểu hài nhi thùng thùng thùng dập đầu ba cái, cuối cùng mới giơ viền mắt đỏ bừng lên, khàn giọng nói: “Sư phụ, Tiểu Thôn sai rồi! Ta sao có thể giận chứ, ta sợ người còn giận ta, sợ người không xem ta là đồ đệ nữa…”
Lão Bạch cuối cùng đã hiểu, vì sao người già cứ bảo cha con không có thù qua đêm. Giống như lúc này, y thậm chí còn nghĩ nhắc lại quá khứ đều là dư thừa cả, đứa nhỏ này ở ngoài chịu khổ rồi, chạy về nhà khóc, y có thể làm chỉ là phủi bụi, sau đó đau lòng xoa đầu nó.
Ôn Thiển yên lặng lui về đoàn người, hắn không biết cảm giác khó chịu như kim đâm đó là cái gì. Lúc hắn mới quen lão Bạch, nươời kia rõ ràng chỉ có một mình, cô đơn trốn sâu trong núi, tịch mịch đến quá phận. Nhưng vì sao hắn vừa xác định được tâm ý, một đám người thượng vàng hạ cám cứ ào ạt nhảy ra ni. Ai, sớm biết vậy thì đi làm gì!
Ôn Thiển muốn đánh người, lại phiền muộn phát hiện mình cả lý do ra tay cũng không có. Bất kể là Y Bối Kỳ Ngôn Thị Phi, hay là vị đồ đệ này, mỗi một người, đều đến sớm hơn Ôn Thiển hắn, mỗi một người đều vô cùng quan trọng với lão Bạch, như vậy, hắn là cái gì chứ. Ôn Thiển cúi đầu nhìn tay, nơi đó dường như còn lưu lại ấm áp của lão Bạch. Đối với lão Bạch, Ôn Thiển thật không có cách. Đôi khi tưởng đã nắm chặt trong tay, nhưng chớp mắt một cái, người nọ lại như muốn bay đi mất. Ôn Thiển nghĩ không ra, rõ ràng là một người ổn định như thế, rõ ràng đều đã thân cận rồi, vì sao mình vẫn còn bất an khó hiểu như vậy.
Bên này Ôn Thiển không vui, bên kia lão Bạch đã nghe Chu Tiểu Thôn nói ra chân tướng. Thì ra sau khi rời khỏi Bạch gia sơn Chu Tiểu Thôn đúng là tới tìm Mộ Dung Ly thật, đương nhiên, hắn căn bản không giết được người kia, sau lại âm soa dương thác quen biết được Thượng Quan Nhược Thần, Tiên Tố phái đồng ý báo thù cho hắn, đổi lại hắn phải gia nhập vào Tiên Tố, đồng thời giúp Thượng Quan Nhược Thần dịch dung. Tiên pháp của hắn là Thượng Quan Nhược Thần dạy cho, Chu Tiểu Thôn không biết lai lịch, chỉ biết là chiêu số quỷ dị khó lường, một khi đã nhập môn, liền đề thăng nhanh như vào chỗ không người.
“Ngươi bảo Thượng Quan Nhược Thần hình như đã sớm đoán được võ lâm đại hội này sẽ diễn ra?”Lão Bạch ngửi được mùi kỳ hoặc.
“Ân, “Chu Tiểu Thôn gật đầu, “Phái Tiên Tố đã chuẩn bị cả nửa năm nay rồi.”
“Vậy Thượng Quan Nhược Thần vì sao lại phải dịch dung.”
Chu Tiểu Thôn suy nghĩ một chút, mới nói: “Bộ dạng cô ta… nói thế nào nhỉ, không giống người Trung Nguyên cho lắm.”
“Làm gì đó?” Câu Tiểu Câu hỏi.
Lý Tiểu Lâu bĩu môi: “Ngồi ghế sướng quá ha.”
Chớp mắt mấy cái, Câu Tiểu Câu ngộ rồi. Chỉ thấy hắn không nói hai lời, nhảy nhót tới bên Lý Tiểu Lâu, liệt miệng cười.
Lúc chia tay, Lý Tiểu Lâu và Câu Tiểu Câu đi trước. Thẳng đến khi bóng người khuất hẳn, trong gió vẫn còn văng vẳng tiếng hai người nói chuyện.
“Lúc trước ta phát hiện một cái mộ lớn lắm, một mình xuống đó có hơi cực…”
“Đừng kéo ta vào, ta mặc kệ vụ đào mộ của ngươi…”
“Tốt hơn giết người nhiều lắm đó…”
“Người ta còn giết được, quỷ thì làm sao ta chém…”
“Nào có quỷ…”
“Là ngươi trì độn…”
“…”
Chạng vạng, dưới chân Đạt Ma, khách sạn bình dân.
“Phái Tiên Tố đã giải tán, ngươi định làm gì tiếp đây?” Võ lâm đại hội vừa kết thúc, lão Bạch đã kéo tiểu hài nhi về nhà trọ, hai sư đồ nói hết những gì cần nói, mới tính đến chuyện sau này.
“Không biết, đi một bước tính một bước.” Chu Tiểu Thôn nói.
Lão Bạch nhìn Chu Tiểu Thôn, cảm thấy đứa nhỏ mình nuôi giờ đã lớn, vừa vui mừng, lại có chút sầu não: “Muốn theo ta về núi không?” Lời này mang theo tư tâm của lão Bạch, đối với Chu Tiểu Thôn, y lúc nào cũng sợ đứa bé này phải chịu khổ.
“Y tỷ tỷ còn ở đó không?” Chu Tiểu Thôn đột nhiên hỏi.
Lão Bạch sửng sốt một chút, mới lắc đầu: “Nàng đã gả cho người tốt rồi.”
“Vậy trên núi chỉ còn mình sư phụ?”
“Không, còn Ôn Thiển nữa.” Lão Bạch dừng một chút, mới nói, “Ngươi đã gặp qua, chính là người giúp ngươi và Hạ Huyền Thủy tách nhau ra.”
“Thúy Bách sơn trang ta cũng thấy hắn.” Chu Tiểu Thôn làm mặt xấu le lưỡi, đột nhiên khôi phục lại mấy phần trẻ con, “Đúng là âm hồn không tan mà.”
Lão Bạch hơi giật mình, tinh tế ngẫm lại, đúng là chuyện đã lâu lắm rồi.
Lão Bạch chìm đắm trong hồi ức, Chu Tiểu Thôn cũng chơi vơi trong cảm giác. Lúc đó còn nhỏ, rất nhiều chuyện hắn không hiểu, nhưng giờ, trải qua nhiều việc, hắn cũng mơ hồ minh bạch một ít chuyện lúc trước. Nếu giờ lão Bạch chỉ ở trên núi một mình, như vậy dù y không nhận mình là đệ tử, mình cũng phải sống chết đòi theo về núi. Nhưng giờ trên núi đã có người khác, hắn vẫn nhớ rõ thần tình Ôn Thiển lúc hắn nói “Ngươi muốn tìm chết ta mặc kệ, nhưng ngươi trở về thuyết phục lão Bạch trước”, có trì độn, cũng có thể cảm giác được người kia rất coi trọng lão Bạch. Bỏ lỡ chính là bỏ lỡ. Lão Bạch còn nhận hắn, đã là mỹ hảo quá mức tưởng tượng rồi.
Run run ôm lấy lão Bạch, Chu Tiểu Thôn lại như đứa nhỏ mười sáu mười bảy nằm trong lòng y, chăm chú nói từng câu từng chữ: “Ta không về núi đâu, ta phải đi sấm giang hồ của mình.”
“Bị khi dễ nhớ phải trở về.”
“Ân, cả đời này người đều là sư phụ của ta…”
Ngoài cửa, Ôn Thiển lẳng lặng đứng nghe, hô hấp nhợt nhạt. Có thứ gì đó kiên định rồi, rơi xuống đất, mọc rễ, không chạy đi đâu được nữa.
Cũng đêm đó, Chu Tiểu Thôn ra đi. Hắn không nói mình định đi đâu, chỉ ôm chặt lấy lão Bạch. Sau đó, biến mất trong bóng đêm mang mang. Lão Bạch có chút sầu não, nhưng cùng Ôn Thiển thảo luận nửa ngày sau đó quyết định khoan về núi mà qua chỗ Ngôn Thị Phi xem mấy đứa nhỏ trước, rồi cũng bình thường lại.
Có lẽ ban ngày trải qua nhiều chuyện quá, đêm nay bọn hắn không làm gì cả, chỉ an ổn, ôm nhau mà ngủ.
Lão Bạch mơ. Sau vụ Thúy Bách sơn trang, y từng mơ thấy Bách Hiên vô số lần, nhưng lần nào hắn cũng như thây khô, khiến lão Bạch sợ tới mức bị dọa tỉnh. Nhưng lần này không giống. Người kia lại mang dung mạo xinh đẹp, giống như lần đầu lão Bạch nhìn thấy hắn, mắt phượng hẹp dài mang phong tình, khóe môi khẽ câu mang tà khí. Bách Hiên hỏi, ngươi hết bệnh chưa. Lão Bạch nói chưa, nhưng không còn khó chịu nữa rồi. Bách Hiên cười hôn lên má y, sau đó nói, vậy là hết rồi đó. Lão Bạch lại hỏi hắn, giờ ngươi sống thế nào. Bách Hiên trả lời, sống không cùng chăn chết cùng mộ, ta hài lòng tới mức đang mơ cũng có thể cười tỉnh. Sau đó nữa, lão Bạch không nhớ rõ, chỉ mơ hồ thấy khắp nơi sáng sủa, có thứ gì đó ấm áp say lòng người…
Đêm đó, Ôn Thiển tự nhiên tỉnh. Mở mắt, hắn nương theo ánh trăng thấy được lão Bạch cả trong mơ đều cười, liền kéo y qua, ôm lấy. Hắn nhớ Câu Tiểu Câu từng nói trong lòng lão Bạch có vết thương, vậy bây giờ, chắc đã liền rồi nhỉ.
— Hết —