Sở Gia Huynh Đệ

Chương 15 :

Ngày đăng: 13:12 19/04/20


Tầng thượng vương quốc của Doanh nghiệp Sở thị, tổng tài Doanh nghiệp Sở thị nắm quyền lực chí cao vô thượng, nhưng giờ phút này lại đang hoảng sợ bất an mà đi qua đi lại vòng vòng.



“Tổng tài, không phải tiểu tổ tông Sở gia chúng ta vừa lại có chuyện gì rồi?” Vương Gia Vĩ mang danh xưng ‘thiên tài thư ký’ thấy thế cơ trí mà nói.



“Đúng vậy đúng vậy! Vương thư ký, ngươi mau giúp ta nghĩ biện pháp, ta bây giờ cũng không biết phải làm sao?”



Rõ ràng là một đời kỳ tài luôn hùng tài vĩ lược, túc trí đa mưu, xưng bá một phương, mặc kệ nan đề gì đến tay hắn cũng có thể thoải mái mà nghênh nhận giải quyết, tại sao mỗi lần đụng đến chuyện đệ đệ nhà mình, liền phiền não đến như trời sắp sập tới nơi, một bộ dáng thúc thủ vô sách đây?



Vương Gia Vĩ vừa lại lần nữa ở đây thể nghiệm đến chân lý tuyệt đối “Trời sinh vạn vật, một vật khắc một vật”.



“Tổng tài, ngươi đừng vội, đem chuyện trải qua cẩn thận nói rõ, ta mới hảo giúp ngươi phân tích lý giải a!”



“Hảo, ngươi hãy nghe cho kỹ, chuyện là như thế này, ngươi cũng biết, Ngọc nhi nhà ta yêu ta muốn chết, cho nên hắn đã xăm trên người ta cái hình xăm lần trước ta cho ngươi xem a! Bất quá chuyện này ngươi ngàn vạn lần không thể cho hắn biết oh! Sau đó ngày kia… Ta liền… [email protected]%& thước…”



Đợi lời giải thích của tổng tài sau khi tự biên tự diễn ít nhất ba trăm lần “Ngọc nhi nhà ta yêu ta muốn chết”, Vương Gia Vĩ cuối cùng rất nhẫn nại mà nghe xong chân tướng ngọn ngành so với vải bó chân của bà ngoại (tục bó chân của phụ nữ TQ xưa) còn muốn dài hơn.



“Uh… Tổng tài, thứ ta ngu muội, sau đó? Sau đó tiểu thiếu gia về nhà rốt cuộc tính sổ với ngươi như thế nào?”Vương Gia Vĩ thật muốn đến gần lớn tiếng nói tổng tài anh minh một câu, “Nói trọng điểm!”



“Vương thư ký, ngươi sao ngu như vậy a?”Sở Thận Chi hung hăng mà thưởng hắn một cái bốp!”Nếu như Ngọc nhi nhà ta có tính sổ như ta nói, ta còn cần ở cạnh rầu rỉ sao? Vấn đề chính là Ngọc nhi hình như xem chuyện gì cũng không phát sinh qua, một điểm động tĩnh cũng không có, cho nên ta mới bất an như vậy a! Này! Ngươi nói xem, Ngọc nhi nhà ta có thể… Có thể giận quá, giận đến không quan tâm ta rồi?”



Ôi…hì hì! Là ai vừa mới ba hoa nói Ngọc nhi nhà hắn thương hắn muốn chết, bây giờ lại ở chỗ này phiền não sẽ bị người ta vứt bỏ, ha ha…



Vương Gia Vĩ chứng kiến tổng tài một bộ dáng bỏ cuộc như đàn bà, cười thầm đến thiếu chút nữa ruột thắt lại.



“Vương Gia Vĩ! Ngươi ngứa da rồi? Có muốn ta gọi chồng của Diệp Phương Diêu giới thiệu mấy người cao thủ SM đến giúp ngươi gãi ngứa a?” Sở Thận Chi làm thế nào cũng là một nhân vật, xem cái cười xấu xa trên vẻ mặt gian trá kia của thư ký hắn chỉ biết khẳng định “tâm tình rối loạn”. (bây giờ đã rõ ràng anh Diêu làm thụ a =)))



“Hắc hắc, tổng tài, ngài bớt giận bớt giận, ta trung trinh không hai lòng, một lòng là việc chính, ngươi sao có thể oan uổng ta như vậy? Theo ta thấy! Tiểu thiếu gia chỉ là yêu tổng tài muốn chết, căn bản không nỡ tính sổ ngài, cho nên đến nay mới chưa từng hành động, tổng tài có thể yên tâm rồi!”



“Thật sự? Ngươi cũng hiểu được Ngọc nhi nhà ta yêu muốn chết sao? Hắc hắc.”



Ai! Thật sự là ngàn mặc vạn mặc, mông ngựa không mặc a! Vương Gia Vĩ nhìn vẻ mặt tổng tài cười khúc khích, không khỏi lần nữa khắc sâu thể nghiệm cái danh ngôn chí lý đến thiên cổ cũng không thay đổi này.



Cọc… Cọc…



“Chuyện gì?”Tiến lên mở cửa lớn phòng làm việc tổng tài, nhìn thấy thủ hạ Lâm thư ký của tổng quản lý cung kính mà đứng ở trước cửa, Vương Gia Vĩ lập tức đứng đắn nghiêm túc mà đội mặt nạ trợ thủ đắc lực nhất của tổng tài Doanh nghiệp Sở thị.



“Thư ký đã lâu, tiểu thiếu gia bày người đưa tới một lễ vật, nói là cấp cho tổng tài, hoàn lại trịnh trọng dặn dò nhất định phải tự mình ngài giao vào tay tổng tài. Nơi này còn có một phong thơ, mời ngài xem qua.”



“Biết rồi, ngươi đi xuống đi! Ta sẽ xử lý.”



Tiếp nhận một hộp lễ vật thật to, Vương Gia Vĩ không khỏi âm thầm hưng phấn.



Ha ha! Lại sắp có trò hay nhìn. Tổng tài, ta xem lần này ngươi tai kiếp khó thoát a!



Không thể chờ được mà mở thư đọc, nhưng Vương Gia Vĩ lại nhất thời xanh cả mặt.



“Vương Gia Vĩ:



Ngươi thật to gan, ta khẳng định ngươi xem qua hình xăm ta lưu lại trên người ca ca. Ta rất tức giận, tức giận phi thường, ngươi cũng biết ta một khi nóng giận, không biết sẽ phát sinh bi thảm kịch gì. Có lẽ là chiếc xe yêu quý của ngươi ngày mai được tiếp xúc đáy sông Đạm Thủy, cũng có lẽ ái khuyển ny ny (chỉ con cái) của ngươi ngày mai được đặt trong ổ con chó đực nhà ta.



Bây giờ ta cho ngươi một cơ hội lấy công chuộc tội. Đem lễ vật ta cấp ca ca đích thân giao cho hắn, theo thời gian địa điểm ta chỉ định, hảo hảo hộ tống hắn lại đây. Trước khi ta xuất hiện, ngươi một tấc cũng không rời người hắn, hắn nếu mất đi một cọng lông, ta sẽ xử mạng ngươi!”



Xem xong lời nhắn lại của tiểu tổ tông Sở gia, Vương Gia Vĩ thiếu chút nữa sợ đến khóc rống chảy nước mắt.



Ô… Xe yêu quý của ta, ái khuyển của ta a!




“Ngươi nói gì vậy a? Có người bị cường bạo sẽ cầu kẻ bắt cóc như vậy sao?”Sở Thiên Ngọc quả thực sắp nghe không nổi nữa.



“Ô… Vậy nếu không thì phải nói như thế nào?”Sở Thận Chi một bộ dáng rất ủy khuất.



“Quên đi quên đi, bắt đầu từ bây giờ, ngươi chỉ có thể nói vài câu ‘không nên’, ‘ ta không dám rồi’, ‘ tha ta’, ‘ van cầu ngươi’ này, biết không?”



“Hảo hảo, ca ca nghe Ngọc nhi.”



Sở Thận Chi một lòng suy tính cẩn thận, thầm nghĩ muốn đệ đệ yêu mến mau tới “cường bạo” mình, không cần đệ đệ muốn mình nói cái gì.



“Hảo, bây giờ chuyển lại quỳ rạp trên mặt đất cho ta!”



Cơ hồ vốn không thể chờ được mà chuyển lại ngã thật tốt, Sở Thận Chi vì phối hợp kịch bản đệ đệ hoàn lại phát ra rên rỉ kháng cự, “Van cầu ngươi… Không nên… Tha ta đi… Van cầu ngươi…”



Nhìn biểu hiện của ca ca, Sở Thiên Ngọc hài lòng mà cười.



“Tự mình lấy tay đem cái mông hạ lưu của ngươi bài khai!”



Nghe được lệnh *** tục của đệ đệ, Sở Thận Chi quả thực cương đến sắp nổ mạnh rồi, hắn hai tay run rẩy bài khai mật huyệt của mình đã khát vọng đến không ngừng co rút lại, trong miệng còn không quên kêu: “Van cầu ngươi… Không nên… Tha ta đi… Van cầu ngươi…”



Một bên phát ra tiếng cười *** tà, một bên dùng côn th*t sớm đã trướng đến phát đau cọ xát huyệt khẩu vừa xinh đẹp vừa *** đãng kia, Sở Thiên Ngọc đắc ý hưởng thụ thanh âm ca ca cầu xin tha thứ.



Cảm giác được côn th*t cực nóng thật lớn kia chỉ cách một tấc là có thể đi vào trong cơ thể mình, Sở Thận Chi không nhịn được thống khổ mà khóc ra, trong lòng càng không ngừng cuồng khiếu: “Bảo bối của ta, van cầu ngươi, van cầu ngươi mau vào giết chết ta!”



“A a… Van cầu ngươi… Van cầu ngươi…”



Vừa nghe đến thanh âm ca ca khóc cầu xin tha thứ liền nóng đến đầu phát ngất, Sở Thiên Ngọc kích động mà khom người xuống, vươn đầu lưỡi thật dài điên cuồng mà liếm lên hình xăm song long bên hông đích thân mình lưu lại kia, phát ra tiếng thở dốc của dã thú…



“A…. a…”Từng đạo dịch trắng đục đục bắn đầy đất.



Bắt đầu từ ngày đệ đệ tại trên người mình xăm ký hiệu yêu thuộc về hai người, hình xăm song long này đã trở thành lớp gợi cảm trí mạng người của Sở Thận Chi, hôm nay bị tâm can bảo bối của mình hung hăng mà liếm láp như vậy, Sở Thận Chi lập tức không nhịn được bắn ra, ở trong hầm tối phát ra tiếng thét *** đãng chói tai.



“Ngươi…” Sở Thiên Ngọc vốn định nói “ngươi phạm quy ” nhưng lại vì bị nam căn cương cứng của mình đột nhiên hướng chỉa thẳng tới cái mông săn chắc muốn chiếm đoạt, mà hô hấp cứng lại không mắng được.



“Ha hả… Ha hả… Van cầu ngươi… Không nên… Tha ta… Không nên… Tha ta…”



Niêm mạc vừa ẩm ướt vừa nóng cố sức gặm nuốt vào côn th*t thật lớn, khoái cảm tiêu hồn thực cốt đã làm cho Sở Thiên Ngọc không rõ dáng người dưới thân là đang gọi “Không nên, tha ta”, hay là gọi “Không nên tha ta”.



“Hô… Hô… Mẹ kiếp… Ngươi yêu tinh này… Căn bản là cẩu không đổi tính nết… Căn bản… Căn bản sinh ra là khắc ta.”Nắm chặt vòng eo hoạt mềm rắn chắc kia, càng thêm dùng sức mà vọt vào nhục huyệt nóng như lửa đang hòa tan mình, Sở Thiên Ngọc cơ hồ nghiến răng nghiến lợi mà nói.



“Ô… Ô… Không nên a… Tha ta… Tha ta…” Biểu hiện ra liều mạng xoay động thắt lưng, như một con thú mẹ bị thượng mãnh liệt mà cố sức giãy dụa, Sở Thận Chi rơi lệ đầy mặt mà lớn tiếng kêu rên, nhưng hạ thể thành thật một cách đáng sợ này cơ hồ cũng đã *** tà mà lần nữa nhếch lên cao cao.



“Hô… Hô… Chết tiệt… Chết tiệt… Ngươi yêu tinh này sao chật như vậy…”



“A a… Tha ta đi… Ta muốn chết… Muốn chết!”



“A a… Hảo sảng khoái hảo sảng khoái… Cùng chết đi… Cứ như vậy cùng chết đi… Hô hô… Không được… Muốn ra rồi… A…”



Bên tai truyền đến hí rống hưng phấn, cảm giác được đệ đệ yêu mến tại bên trong đường ruột mình bắn tinh nóng đến sắp tan ra, Sở Thận Chi toàn thân kích động mà một trận co quắp, cũng thoải mái đến chịu không được mà ngửa đầu khóc hô, lại lần nữa mà phun ra dịch thể nóng như lửa…



“Thiếu nữ tử” gặp rủi ro cứ như vậy trong hầm đen dơ bẩn, một lần lại một lần bị thiếu niên bất lương “lăng nhục” đến bất diệc nhạc hồ (chết đi được).



Chỉ đáng thương “cộng phạm” kia canh gác tại miệng hầm, quần áo đơn bạc, bị gió lạnh vù vù thổi, một lỗ mũi lưu lại máu mũi, còn một lỗ mũi lưu lại nước mũi…