Sở Gia Huynh Đệ

Chương 21 :

Ngày đăng: 13:12 19/04/20


“Thiên Ngọc… Cha ruột của ngươi ở bên trong…” Lâm Bình Bình đứng ngoài phòng bệnh chăm sóc đặc biệt nhìn con mình mặt không chút thay đổi, tâm tình bất an mà nói: “Ta biết ngươi có quyền trách cứ hắn sinh ra ngươi nhưng lại không thể dưỡng dục ngươi, nhưng hắn cũng là bất đắc dĩ… Ngươi… Ngươi có thể đáp ứng mẹ không nói lời nào kích động hắn không? Hắn… Hắn bây giờ vốn không chịu nổi bất cứ kích động gì rồi.”



“Có thể, ta đáp ứng ngươi.”



Sở Thiên Ngọc không lộ ra bất cứ tâm tình chấn động nào, điều này làm cho Lâm Bình Bình càng thêm bất an.



“Vậy ngươi bây giờ một mình vào đi! Cha ngươi muốn nói với một mình ngươi, chúng ta ở bên ngoài chờ ngươi.”



“Không!” Sở Thiên Ngọc lúc này trên mặt đột nhiên hiện lên một tia chần trừ, “Ca ca muốn theo ta cùng vào.”



“Ngọc nhi…” Sở Thận Chi đau lòng mà nắm lấy bàn tay đệ đệ đã có điểm lạnh như băng, đặt trong lòng bàn tay mình xoa bóp.



“Ca… Ngươi theo ta cùng vào? Có được không?”



“Được, đương nhiên được, Ngọc nhi đừng sợ, mặc kệ ngươi đi đâu, ca ca cũng đi cùng ngươi.”



Cái mỉm cười ôn nhu của ca ca làm bình phục lập tức trái tim chấn động của Sở Thiên Ngọc một cách kỳ lạ.



Hai người đối mặt ẩn tình gợi tình làm cho thiếu niên một bên quả thực sắp nhìn không được rồi.



“Sao cũng được! Các ngươi đi cùng người nào cũng được, ta van các ngươi nhanh lên một chút được không, bá bá ta đã chờ rất lâu, các ngươi còn rảnh rỗi ở chỗ này cà kê.” Lâm Ân Bảo tức giận mà oán trách.



“Tiểu bảo, không thể vô lễ.” Lâm Trí Viễn nhẹ nhàng khiển trách, đem đường đệ của mình kéo đến bên cạnh, “Cha ta… Thời gian không còn nhiều lắm. Thiên Ngọc… Ta biết là Lâm gia chúng ta có lỗi với ngươi, nhưng dù ngươi không thừa nhận là người của Lâm gia chúng ta, cũng xin ngươi nể mặt lão nhân gia không còn sống lâu được nữa, hảo hảo cùng hắn tâm sự được không? Đây… Đây là tâm nguyện cuối cùng của hắn rồi.”



Lâm Trí Viễn hốc mắt đỏ lên, nghẹn ngào mà rơi lệ.



“Ô… Đại ca, ngươi đừng khóc a… Nhìn ngươi như vậy ta sống không nổi… Trái tim của ta đau quá… Ô…” Lâm Ân Bảo nhào vào trong lòng Lâm Trí Viễn, không nhịn được ô ô mà khóc lên.



“Tiểu bảo ngoan, không khóc không khóc, là đại ca không tốt đã chọc ngươi khóc, ngươi cũng đừng buồn nữa…”



Nhìn hai người ôm nhau an ủi, hai huynh đệ Sở Thiên Ngọc quỷ dị mà nhìn thoáng qua nhau, hình như đột nhiên rõ ràng chút gì.



Đi vào phòng bệnh, nhìn thấy nam tử cho mình sinh mạng, nhưng lại chưa từng gặp mặt qua kia kích động mà nhìn hắn, Sở Thiên Ngọc căn bản không biết mình hẳn phải phản ứng ra sao, không thể làm gì khác hơn là lẳng lặng mà ngồi bên giường bệnh nghe hắn rủ rỉ nói chuyện cũ, nghe lời ân hận trầm trọng của hắn.



Bởi vì không biết mình có thể nói gì để an ủi hắn, cho nên Sở Thiên Ngọc từ đầu tới đuôi chỉ cầm chặt tay ca ca, không nói một câu.



Đến cuối cùng, hắn cũng chỉ nhẹ nhàng nói ra lời phát ra từ nội tâm: “Cha, ta không trách ngươi.”



Nam tử nguyên bổn khuôn mặt tái nhợt nghe vậy phút chốc tràn ngập hào quang rực rỡ, hắn đột nhiên ngồi dậy ôm lấy đứa con vô duyên của hắn, run rẩy mà liên thanh kêu tên hắn, vừa nói “Cám ơn, cám ơn”.



Sở Thận Chi ở một bên nhìn thấy hắn như vậy trong lòng chợt giật mình, đột nhiên rõ ràng đây là hồi quang phản chiếu, vội vàng chạy hướng ngoài cửa gọi đám người đang lo lắng chờ bên ngoài.



Ngày đó trời vừa mới sáng, Lâm tiền tổng tài được tôn sùng trong thương giới Đông Nam Á, một tay đem tập đoàn Hoàng Gia đưa lên đỉnh, cứ như vậy nhẹ nhàng mà nhắm mắt, mỉm cười ra đi.



Có lẽ âm ảnh cái chết quá mức rung động lòng người, hai huynh đệ Sở gia trước kia thường xuyên dính cùng một chỗ, sau khi trải qua chuyện này, tình trạng lại càng tầm trọng thêm, cơ hồ tới một tấc cũng không rời.



Hôm nay, hai người lại quấn cùng một chỗ trên ghế sa lon tại phòng khách.



“Ca, ngươi cũng nên trở về đi làm đi! Ngươi đã lâu không đi công ty rồi.” Đầu gối lên đùi ca ca, Sở Thiên Ngọc giương mắt rầu rĩ mà nói.



“Ngọc nhi, tâm tình ngươi mấy ngày nay không tốt lắm, ca ca muốn bồi cùng ngươi nhiều hơn a!”



“Ai nói tâm tình ta không tốt, ngươi đừng suy nghĩ miên man.”



Sở Thiên Ngọc mấy ngày nay quả thật tâm tình sa sút, nhưng cũng không phải chỉ vì cha ruột hắn qua đời, làm hắn cảm giác tiếc nuối, mà cảm giác được hình như có chuyện gì sắp phát sinh, khiến hắn có điểm hoảng sợ bất an, bất quá điểm này hắn cũng không muốn nói cho ca ca, để tránh hắn lo lắng.



“Ngươi cho ca ca ở cùng ngươi thêm vài ngày đi! Chờ ngươi đi học lại, ca ca nhất định đi làm là được rồi. Huống hồ Doanh nghiệp Sở thị bỏ nhiều tâm huyết quản lý bồi dưỡng ra nhân tài, nếu như vì ta không đi làm vài ngày công ty liền sụp đổ, tổng tài ta đây cũng nhất định là hư danh rồi. Được rồi, Ngọc nhi, nghe luật sư của Lâm gia nói, Lâm tiên sinh để lại 20% cổ phần tập đoàn Hoàng Gia cho ngươi, ngươi định làm gì bây giờ?”




Vừa thấy tâm can bảo bối của mình trầm hạ mặt, Sở Thận Chi nào dám lỗ mãng.”Ngọc nhi, ca ca đương nhiên nghe lời ngươi nói a! Nhưng…”



“Không có nhưng, ngươi trái lại đứng yên một bên cho ta.” Sở Thiên Ngọc xoay người lần nữa đối phụ thân quỳ xuống, “Cha, ta sẽ không nói xin lỗi, bởi vì đối với hết thảy chuyện đã phát sinh ta một điểm cũng không thấy hối hận. Những lời ca ca nói với ngươi đều là nghiêm túc, ta cũng giống như hắn. Đời này ngoại trừ ca ca, ta sẽ không lấy người thứ hai. Xin ngươi thành toàn chúng ta đi!”



Một lời của Sở Thiên Ngọc tựa như khối bom uy lực cường đại bùng nổ khiến đầu óc mọi người cháng váng, thất vựng bát tố (điên đảo).



Sở Thận Chi nghe vậy vẻ mặt si ngu mà cười ngọt ngào, cao hứng đến ngay cả hồn cũng không biết chay nơi nào rồi.



Lâm Bình Bình còn lại bộ dáng không thể cứu vãng, vẻ mặt bất đắc dĩ.



Sở Trọng Thu nghe vậy càng như bị sét đán, vẻ mặt khiếp sợ.



“Cha, ta không thể không có ca ca, ca ca cũng không có thể không có ta, chúng ta muốn vĩnh viễn ở chung. Cho nên… Chuyện tương thân này dừng ở đây đi! Xin ngươi sau này cũng đừng nói ra.”



“Thiên Ngọc, ngươi… Ngươi còn nhỏ, ngươi không biết chính ngươi đang nói cái gì, cha… Cha sẽ coi như cái gì cũng chưa từng nghe thấy, ngươi đừng nói nữa.”



“Cha!”



“Câm mồm! Ngươi căn bản không biết tình cảm của ngươi, ngươi chỉ là từ nhỏ ỷ lại ca ca ngươi quen rồi, lầm lẫn giữa thân tình cùng tình yêu mà thôi, chờ ngươi lớn hơn một chút sẽ minh bạch.”



“Lầm lẫn thế nào? Tình cảm bây giờ giữa ta cùng ca ca vốn không thể một lời nói rõ hết được, ta chỉ biết trừ hắn ra, ai ta cũng không cần! Cha, như vậy đủ rõ ràng rồi chứ?”



“Ngươi… Ngươi biết ngươi đang nói cái gì sao? Các ngươi không chỉ là cùng giới tính, còn là huynh đệ a! Huynh đệ sao có thể như vậy a! Đây là trái với đạo đức, là loạn luân a!”



“Cha, tạm thời cho dù ta cùng ca ca không có huyết thống quan hệ, nhưng dù hôm nay hắn là ca ca ruột của ta, ta với hắn cũng không thay đổi! Cha, người lớn các ngươi lúc đầu đã lựa chọn nhất định đem vận mệnh của ta cùng ca ca cột chặt lại một nơi, thì từ nhỏ trong mắt ta trừ ca ca ra ta đã không còn thấy những người khác rồi…. Cha, ca ca từ nhỏ chăm sóc ta lớn lên, cuộc sống sau này đến lượt ta chăm sóc lại hắn! Xin ngươi thành toàn ta.”



“Ngươi cho rằng đây là chơi trò chơi gia đình sao? Ngươi từ nhỏ đã trong hoàn cảnh hậu đãi lớn lên, ca ca ngươi sủng ngươi tới trời, không cho ngươi ném phải một điểm khổ của một đứa con trai, ngươi chính là đóa hoa nuôi trong nhà kính, không chịu nổi bất cứ gió táp mưa sa gì! Ngươi ngay cả đại học cũng chưa tốt nghiệp, ngay cả năng lực nuôi sống bản thân cũng không có, còn muốn nói với ta cái gì chăm sóc ca ca ngươi, thật sự là chê cười!”



“Cha, ta không cho phép ngươi nói Ngọc nhi như vậy!” Sở Thận Chi nghe được có người hạ thấp bảo bối đệ đệ của hắn như vậy, quả thực nổi trận lôi đình.



“Ta có chỗ nào nói sai sao? Được, có thể. Thiên Ngọc, ta cho ngươi thời gian một năm, nếu ngươi có thể chứng minh ngươi không dựa vào bất luận kẻ nào, rời nhà sống độc lập, cũng có thể nửa làm nửa học hoàn thành việc học, ta đây sẽ không phản đối chuyện hai người các ngươi nữa.”



“Thật không?” Sở Thiên Ngọc nghe vậy tinh thần chấn động.



“Ta không đáp ứng! Ta tuyệt không đáp ứng Ngọc nhi rời nhà đi, cha, ngươi hơi quá đáng rồi! Ta mặc kệ ngươi phản đối hay không phản đối, dù sao người nào cũng không thể đem ta cùng Ngọc nhi tách ra!” Sở Thận Chi một bên vừa nghe điều kiện cha đưa ra lập tức phác tới ôm lấy tâm can bảo bối của mình, sợ đệ đệ sẽ đáp ứng điều kiện của cha.



“Ca, ngươi câm miệng. Cha, ta đáp ứng ngươi.”



“Ngọc nhi!”



“Ca, ta muốn cho cha xem, cũng muốn thử thách chính mình. Ta muốn biết bản thân đến tột cùng có thể đi đến bước nào, vì tương lai chúng ta, ngươi có thể nhịn một chút chứ?”



“Ngọc nhi…”



“Tốt lắm. Bất quá có một điều kiện tiên quyết. Ngươi chỉ có thể mang năm vạn đồng ra ngoài sống độc lập, mặc kệ dưới bất cứ tình huống gì, ngươi cũng không được kiếm sự trợ giúp của kẻ khác.” Sở Trọng Thu như đinh đóng cột mà nói.



“Cái gì? Năm vạn? Cha, ngươi có lầm không? Năm vạn đồng có thể làm gì a? Nếu như Ngọc nhi kiên trì muốn ra ngoài ở một mình, ta đây ít nhất cũng phải cho Ngọc nhi mang theo năm trăm vạn tiền mặt, cho hắn mua căn nhà ở, mua xe, thuê mấy người hầu hạ hắn mới được, nếu không có ta ở bên hắn chăm sóc, ngươi bảo ta sao yên tâm a?”



“Ca, ngươi đủ rồi? Ngươi cho ta ra ngoài hưởng phúc a? Ta ra ngoài ở một mình, là muốn rèn luyện chính mình cũng như cho cha biết ta có năng lực chăm sóc bản thân, chăm sóc ngươi. Ngươi rõ ràng có được không? Còn có, cha, năm vạn ta không cần, ta chỉ cần đem theo hai vạn đồng ra ngoài là được.”



“Ngọc nhi!”



“Tốt lắm. Thận Chi, ngươi xem, Thiên Ngọc rất có chí khí, ngươi cũng phải không chịu thua kém, không thể tự mình len lén mà đi gặp đệ đệ ngươi, lại càng không được cho hắn bất cứ tiền tài viện trợ gì, nếu như ngươi vi phạm ước định hôm nay của chúng ta, như vậy coi như các ngươi thua, các ngươi chẳng những phải tách ra, kế hoạch tương thân của Thiên Ngọc cũng phải tiếp tục tiến hành, như vậy các ngươi đồng ý chứ?”



“Đồng ý. Cha, chúng ta đây một năm sau gặp lại.”