Sở Gia Huynh Đệ
Chương 3 :
Ngày đăng: 13:12 19/04/20
“Bà bà, bà đi gọi Ngọc nhi xuống ăn cơm được không? Ta mới vừa đi gọi hắn, hắn cũng không thèm nghe ta. Thức ăn này đều sắp lạnh rồi, bà nhanh đi gọi hắn đi.” Sở Thận Chi nghĩ đến bộ dáng Ngọc nhi nằm ỳ trên giường, đối với cầu khẩn của hắn ngoảnh mặt làm ngơ, không khỏi đau đầu không thôi.
Một vị tóc hoa râm, bề ngoài lộ dáng vẻ của lão thái phu nhân nghe vậy không khỏi lắc đầu cười khổ. Bà cũng là nhũ mẫu của mẹ Thận Chi, từ nhà mẹ đẻ cùng mẹ hắn giá vào Sở gia, ở nhà này cũng hai mươi mấy năm rồi, có thể nói là trông lo hai tiểu tử bọn họ từ nhỏ cho đến lớn, lại như thế nào không biết Đại thiếu gia này vốn là nâng niu bảo bối đệ đệ của hắn như trứng mỏng như thế nào.
“Ngươi a, thật sự là đem Thiên Ngọc làm hư rồi, hắn nếu như đói bụng có thể tự nhiên xuống ăn, không cần ngươi phải thay hắn lo. Nếu như hắn không thể thông cảm ngươi sáng sớm vì hắn bề bộn đến bây giờ, khổ cực nấu một đống thức ăn hắn thích, hoàn lại ở kia giở ra tính tình tiểu hài tử, vậy thì cho hắn chết đói!”
“Bà bà, không cho phép bà nói như vậy! Ngọc nhi mấy ngày nay ở bên ngoài đã bị khổ nhiều rồi, bà như thế nào còn có thể trách hắn? Là ta không đúng, Ngọc nhi tức giận là do ta. Nếu như bà không đi gọi hắn xuống ăn cơm, ta đây cũng không ăn, cùng hắn nhịn.
“Hảo hảo, ta lên kêu người gọi. Như thế nào vừa nói đến đệ đệ ngươi, tổng tài ngươi lại trở thành một người cố chấp điên cuồng, cái gì nguyên tắc, thật sự là… Ai…”
Một bên lắc đầu một bên đi nhanh lên lầu, bà bà nghĩ thầm, này thật sự là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Thận Chi từ nhỏ chính là một hài tử trầm mặc trưởng thành sớm, hình như chuyện gì cũng không dậy nổi hứng thú của hắn, đối với bất luận kẻ nào cũng đều xa cách, cha mẹ mình cũng không thân cận, không nghĩ tới lại bị phá vỡ hoàn toàn từ ngày tiểu tử Thiên Ngọc ra đời với tính tình lạnh nhạt, tiểu hài tử kia đối với cái gì cũng không để tâm, lại từ đó về sau coi như bảo bối so với tánh mạng chính mình hoàn lại quý trọng hơn…
Nghĩ đến đôi huynh đệ kỳ lạ này, bà bà không khỏi thán ông trời. Ai, chẳng lẽ hết thảy đều là ý trời?
“Tiểu ranh con, còn không mau theo ta đứng lên!” Một tay xốc chăn bông lên, đem thiếu niên ở trên kéo xuống giường, bà bà cũng không lo hắn trần truồng không mảnh vải che thân, dùng lực đẩy hắn hướng phòng tắm, “Nhanh đi đánh răng rửa mặt, ca ngươi còn chờ ngươi ăn cơm đấy.”
“Ta không ăn.” Ba một tiếng ngồi ịch xuống ghế sa lon, Sở Thiên Ngọc hai tay ôm trước ngực, hai chân mở rộng, không hề có chút ngại xích thân (nude đỏ mặt) mà hiển lộ trước mặt người khác, chỉ là thản nhiên mở miệng mà mặt không chút thay đổi.
“Ngươi nói cái gì? Ngươi thật không có lương tâm. Ca ca ngươi mấy ngày nay vì tìm ngươi cơm ăn không ngon, ngủ cũng ngủ không yên, cả người quả thực suy sụp rồi, thật vất vả đợi ngươi trở về, hôm nay cũng không hảo hảo nghỉ ngơi, sáng sớm liền rời giường vì ngươi bề đông bộn tây đến bây giờ, ngươi còn dám nói không ăn? Ngươi rốt cuộc có lương tâm không hả?”
“Bà bà, bà biết ta từ nhỏ là một người không lương tâm rồi, có phải không?” Sở Thiên Ngọc ngang ngược mà cười bất cần, nhưng lại không hề có một điểm ý cười trong mắt.
“Phải phải, không chỉ ta biết, toàn bộ thế giới đều biết, đáng tiếc đã bị ngươi quỷ mê tâm hồn, hai tròng mắt ca ca ngươi bị phân trâu dán mất rồi nên không biết! Tiểu ranh con, không cho phép ngươi lại dày vò ca ngươi, nhanh đi xuống ăn cơm! Ngươi biết rõ từ nhỏ ngươi mỗi khi hứng lên không ăn cơm, ca ca ngươi cũng nhất định đói bụng cùng ngươi, dạ dày hắn cũng là bị ngươi phá sắp hỏng luôn rồi. Khi đó ngươi tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, người lớn chúng ta cũng không trách ngươi, nhưng ngươi bây giờ đã trưởng thành, chẳng lẽ còn muốn tiếp tục ngang ngạnh như vậy sao? Đến lúc đó ca ngươi bệnh viêm loét dạ dày, đau lòng nhất chính là người nào a?”
Sở Thiên Ngọc nghe vậy mày có chút cau lại, cũng không nói gì thêm, đứng dậy liền hướng phòng tắm đi.
“Ngọc nhi, ăn nhiều vào, canh cá hashima này ta nấu rất lâu, phi thường bổ dưỡng, ngươi ăn nhiều một chút, có nóng không? Ca ca giúp ngươi thổi.” Hai tay đang cầm bát cùng cái thìa vì bảo bối đệ đệ của hắn cực lực thổi, Sở Thận Chi cả người cơ hồ có thể nói là dính trụ trên người thiếu niên.
Sở Thiên Ngọc mặc dù an tĩnh mà đưa mỹ vị đến bên miệng, nhưng đôi mắt đen ửu ửu lại thâm trường ý vị mà nhìn thẳng người trước mắt, làm cho Sở Thận Chi thấy vậy một trận mặt đỏ tim đập dồn dập, hai tay run rẩy thiếu chút nữa làm rơi bát canh rồi.
“Ngươi cũng ăn.” Sở Thiên Ngọc đột nhiên đem nước canh ngậm trong miệng, kéo lấy đầu tóc mềm mại kia hướng hai phiến môi đỏ mọng đưa tới.
“Uh… Uh…” Dường như khát vô cùng, Sở Thận Chi uống hết nước canh trong miệng, sau đó hoàn lại vẫn muốn tiếp tục quấn quít lấy thiếu niên, mật ngọt tràn khắp miệng hắn, thìa bát trong tay cũng không biết khi nào đã bị đặt lên trên bàn, hai tay không còn trở ngại, Sở Thận Chi lập tức tiến sát vào lòng thiếu niên, ôm chặt cổ hắn, hai người điên cuồng mà hôn.
Một đôi huynh đệ cứ như vậy nuốt canh rồi hôn môi, có qua có lại, đùa giỡn đến quên đi mọi thứ.
Bát canh rất nhanh cạn đi.
“Uống canh nóng, dạ dày dường như không còn đau rồi?” Đôi môi kiều diễm nồng độn rời đi, Sở Thiên Ngọc nhẹ nhàng hỏi.
“Đau, còn đau, ca ca còn muốn Ngọc nhi…” Toàn thân mềm nhũn, tê liệt ngã vào người thiếu niên, Sở Thận Chi dùng gương mặt nóng bừng cọ xát vào khuôn ngực rắn chắc của Ngọc nhi, giọng nói kiều nhuyễn.
Mặc dù từ nhỏ Ngọc nhi chính là tử huyệt của mình, nhưng mặt khác, đây là ca ca hắn làm sao không biết người có sức ảnh hưởng lớn nhất trên đời đối với đệ đệ? Hừ, Ngọc nhi, ngươi trước tiên đừng quá đắc ý, đến cuối cùng người thắng còn chưa biết là ai đâu?
“Ai nha, nóng quá oh, không biết máy lạnh có bị hư không nữa?” Chậm rãi cởi bỏ quần áo trên người, Sở Thận Chi trần truồng mà đứng trước mặt thiếu niên, lấy tay phẩy phẩy gió.
“Ngọc nhi, ngươi tới giúp ca ca xem một chút, ta nơi này nóng giống như bị lửa thiêu vậy, ca ca có phải phát sốt rồi không?” Đặt mông ngồi trên bàn sách, Sở Thận Chi banh hai chân, giơ cao lên, tận mắt chứng kiến phân thân thật lớn của đệ đệ đã trướng đến phát đau, cùng nhục huyệt dưới ánh sáng màu mê người, không có gì che chắn mà hiện ra sát trước mặt thiếu niên không tới mười cm.
dương v*t ca ca cùng nhan sắc hoàn toàn trái ngược, chiều dài mặc dù hơn một chút, nhưng lại lộ ra một loại sắc ngọc lộng lẫy, trơn mềm làm cho người ta hận không thể hung hăng cắn một cái. Mà cơ hồ tiểu huyệt kia mỗi ngày bị mình điên cuồng thao (make love) mặc dù đã từ nguyên lai màu phấn hồng chuyển sang màu đỏ sậm như hoa hồng, nhưng dù là co dãn hay là lực hút đều không người nào có thể so sánh, vốn là một danh khí trời sinh.
Tiểu *** oa này! Ta xem ngươi căn bản không phải phát sốt, mà là phát “tao” (lẳng lơ, càn quấy)?
Sát chóp mũi có thể ngửi thấy được luồng tao vị kia khiến cho người ta bừng bừng, Sở Thiên Ngọc ho khan một tiếng, cưỡng chế dục hỏa trong lòng, bất động thanh sắc mà nói, “Thoạt nhìn hoàn hảo a.”
“Thật sự? Nhưng ca ca thật sự cảm giác rất nóng a… Còn có nơi này, nơi này cũng giúp ca ca xem một chút, cảm giác rất ngứa oh…”
Mị nhãn như tơ, thở gấp không ngừng, Sở Thận Chi một tay đem núm vú sưng đỏ của mình đặt ở giữa kẽ tay làm càn mà xoa bóp, tay kia thì để gần bên môi, đem hai ngón tay cắm vào trong miệng, càng không ngừng lấy lưỡi nút liếm.
“Uh… Uh… Rất ngứa… Rất ngứa oh… Ca ca chịu không được rồi… Ngọc nhi… Ngọc nhi a…” Như con bạch xà xinh đẹp mê người liều mạng vặn vẹo trên bàn, qua không bao lâu, Sở Thận Chi tựa như không chịu nổi, ngượng ngùng đem ngón tay bị liếm ẩm ướt cắm mạnh vào trong nhục huyệt phía dưới —
“A –” thân thể cong lên, sảng khoái không ngừng run rẩy, nhưng mặc kệ cảm giác mãnh liệt như thế nào, làm sao so được với loại khoái cảm điên cuồng khi Ngọc nhi vào trong cơ thể mình đây.”Ngọc nhi… Ngọc nhi… Tiến vào… Đến tiến vào… Ca ca muốn… Muốn a…”
Mỵ nhục hồng hồng trong tiểu huyệt càng không ngừng tiến vào trở ra, ngọc trụ giữa đùi theo động tay rút cắm cũng càng không ngừng lay động, Sở Thiên Ngọc chứng kiến hình ảnh *** loạn như thế máu mũi đều sắp phun ra —
“Oh, yêu tinh ngươi! Thao chết ngươi!”
Trừng phạt con mẹ nó! Nhịn xuống nữa, khổ sở cũng không phải mình, tự tìm chịu tội gì chứ a? Sở Thiên Ngọc như là rốt cục đã nghĩ thông suốt, ba một tiếng ngọc thủ huy mở tiến vào trong huyệt ra vào, lao tới liền cắn một cái núm vú ửng đỏ mà hắn thèm thuồng đã lâu, phía dưới đỉnh đầu cứng ngắc trướng to thành màu đen sáng cũng hung hăng đâm vào huyệt động vừa ẩm ướt vừa mềm mại đã bị ngón tay giày vò —
“Ô a –” quả nhiên là Ngọc nhi không thể cưỡng lại được!
Khoái cảm thật mãnh liệt làm cho một ít nước mắt Sở Thận Chi đã rơi ra, hắn càng không ngừng lớn tiếng khóc kêu, dường như không làm như vậy, ngoại trừ người trên cơ thể mình ra, không người nào có thể khiến hắn chìm đắm trong khoái cảm…
“Ngọc nhi… chết… Ca ca muốn chết a… A a…”
Hai chân gắt gao ôm chặt thắt lưng tinh tráng của thiếu niên, côn th*t của đệ đệ yêu mến điên cuồng đâm vào trong cơ thể mình, làm cho Sở Thận Chi càng không ngừng liên tục bắn tinh, kêu như muốn đoạn khí —
“Thao chết ngươi! Nhìn ngươi hoàn lại dám phát tao hay không? Kêu a, kêu nữa a!”
“Không dám rồi… Ca ca không dám rồi… Ngọc nhi tha ta… Tha ta…”
Trong miệng kêu không dám, nhưng thân thể lại căng cứng thêm mà bày ra mỵ thái kỹ nữ cao cấp nhất cũng không làm đến, Sở Thiên Ngọc lại một lần nữa bị thân thể đẹp đẽ trước mắt mê hoặc, gào lớn bắn ra dục vọng cực nóng, khôn cùng tiến vào biển tình cấm kỵ trầm luân…
Lần trừng phạt này, trước sau như một, tới cuối cùng, sảng khoái nhất… Quả nhiên lại là ca ca.