Sở Tâm Lam Lại Đến Đây
Chương 70 : Chiếc váy xanh
Ngày đăng: 09:28 19/04/20
Nhạc vang lên mọi người bắt đầu đi mời rượu nhau, Hiểu Thiên vẫn giữ khư khư Tâm Lam bên cạnh mình đi mời rượu mọi người. Tam Lam tuy không có chút gì gọi là nguyện ý nhưng vẫn vui vẻ hợp tác. Cô không biết có một ánh mắt rất hay lang thang nhìn về phía cô, Tống Hiểu Thần những khi một mình anh lại đưa ánh mắt quan sát cô, mỗi lần anh gặp cô cô lại như một con người khác kì lạ. Hôm nay cũng vậy, bước sánh vai cùng Hiểu Thiên lại lộng lẫy như một tiểu thư quý tộc xinh đẹp và thu hút ánh nhìn. Nhìn cô và Hiểu Thiên nói cười với nhau trong lòng Hiểu Thần lại cảm tháy ganh tỵ, anh ganh tỵ với Hiểu Thiên, anh ganh tỵ vì nụ cười đó không dành cho bản thân mình.
“Hiểu Thần! Anh đi với em đến chào hỏi những người bạn của em được không?” – lãnh Y Nặc đứng từ xa nhìn thấy ánh mắt Hiểu Thần nhìn Tâm Lam, trong lòng liền dậy lên sự đố kỵ vô cùng to lớn, cô vôi đi đến chắn trước tầm mắt của Tống Hiểu Thần, cười xinh đẹp nói với anh.
“Anh mệt rồi! Xin lỗi em!” – Hành động của Lãnh Y Nặc kéo tâm trí Tống Hiểu Thần trở lại với hiện tại. Hiểu Thần bỏ ly rượu xuống bước ra ban công! Để lại Lãnh Y nặc có chút lung tùng nhìn theo, xong chuyển thành ánh mắt thù ghét về phía Sở Tâm Lam.
….
“Hừ cóc ghẻ ăn bận quý phái cũng chỉ là cóc ghẻ mà thôi! Cho dù cố công thế ăn bận vẫn nghe tanh bùn!” – Lãnh Y Nặc bước ra cửa nhà vệ sinh nhìn thấy Sở Tâm Lam đang đứng chờ thì bỉu môi nói.
“Hừ! – Sở Tâm Lam không đáp lại chỉ cười rồi bước vào bên trong. Cô biết Lãnh Y Nặc đang muốn kiếm chuyện với mình, nên không muốn đôi co chuốc thêm phiền phức.
“Cô cười khinh ai vậy!” – Lãnh Y Nặc nắm tay Tâm Lam kéo lại, gương mặt hung dữ nói.
“Lãnh tiểu thư! Xin cô tự trọng!” – Sở Tâm Lam vùng tay ra nhíu may nói. Cô không muốn có xích mít ồn ào như vậy vì Tống Hiểu Thần thật sự sẽ không vui, đã vậy còn trong ngày sinh nhật quan trọng của Tiểu Uy cô càng không muốn.
“Lãnh tiểu thư! Xin cô tự trọng!” – Sở Tâm Lam vùng tay ra nhíu may nói. Cô không muốn có xích mít ồn ào như vậy vì Tống Hiểu Thần thật sự sẽ không vui, đã vậy còn trong ngày sinh nhật quan trọng của Tiểu Uy cô càng không muốn.
“Tự trong, 2 từ nay cô có thể nói sao! Hừ lúc thì cố ý tiếp cận Hiểu Thần, không được thì quay sang hiểu Thiên, cô nghĩ đó là tự trọng hay sao?” – Lãnh Y Nặc cười khẩy nói, giọng nói chua ngoa chứa đầy sự khinh bỉ.
“Tôi nghĩ nếu cô làm lớn chuyện thì hình tượng đoan trang cố gắng xây dựng bấy lâu sẽ bị sụp đỏ đó.!” – Nói đoạn Tâm Lam cười xoay người rời đi. – “À nói cho cô biết không phải ai cũng tiếp cận thủ đoạn như cô, đừng so sánh mình với người khác như vậy!”
“Sở TâmLam!” – Lãnh Y Nặc quơ nhanh ly rượu trên bàn uống dở của ai đó hất về phía Sở Tâm Lam. Màu đỏ rượu nhanh chống loang trên tà áo vàng của Tâm Lam.
“Hừ để coi, lo lem làm sao về nhà!” – Lãnh Y nặc nhìn vết rượu cười khoái chí bước đi. Tâm Lam nhìn vết rượu trên váy mình có chút rầu rĩ. Chiếc váy mắc tiền như vậy thật sự rất đáng tiếc làm sao. Bước ra khỏi nhà vệ sinh đụng mặt Tống Hiểu Thần ngay bên ngoài.
“Tống thiếu!” – Sở Tâm Lam gật đầu chào, cô cố gắng dùng tay che đi vết rượu loang trên váy! Thấy ánh mắt có phần tò mò của Hiểu Thần, Tâm Lam nói vội – “Tôi bất cẩn bị đỗ rượu!”
“Đi theo tôi!” – Nói đoạn Hiểu Thần quay người bước đi, Tâm Lam ngoan ngoãn như cún con đi theo anh lên lầu. Khung cảnh trong nhà cũng hoàn toàn như trước, quen thuộc, vô cùng quen thuộc với Tâm Lam. Cô có cảm giác mình mới vừa ở đây chỉ mới ngày hôm qua mà thôi.
“Nè cô thay đỡ!” – Nói đoạn anh đưa cho cô một chiếc váy màu xanh nhạt của cô, chiếc váy mà cô nghĩ đã bỏ quên lại nhà của Thạch Đại Phiên. Tâm Lam đưa mắt nhìn Hiểu Thần ngạc nhiên.
“Hình như lúc thu dọn tôi gấp quá đã gôm lộn xem như trã về chủ cũ!” – Hiểu Thần vẫn thái độ lạnh nhạt của mình nói. Tâm Lam cười tươi rồi xoay người vào nhà vệ sinh thay quần áo. – “mình có nói với cô ấy nhà vệ sinh chỗ đó hay sao nhỉ?” – Thấy Tâm Lam vào nhà vệ sinh Hiểu Thần có chút nghi hoặc tự nói với bản thân mình.
“Alo”
“Cô đang ở đâu vậy? Tôi tìm cô mãi không thấy!” – Giọng nói của Hiểu Thiên vang lên trong điên thoại.
“Tôi đang trên lầu 2 nhà anh!”
“Sao lên đó, được đợi tôi trên đó đi!” – Giọng nói có chút ngạc nhiên cũng như khẩn trương của Hiểu Thiên vang lên sau đó điện thoại tắt đi để lại Tâm Lam có phần ngẫn ngơ.