Sổ Tay Sinh Tồn Của Nữ Chính AV

Chương 49 :

Ngày đăng: 03:57 19/04/20


Editor: Cửu Vỹ Hồ



“Thầy, sao thầy lại có mặt ở chỗ này” Thiên Thảo nhu nhu khóe mắt hỏi. 



“Nhà tôi gần đây.” Nguyễn Tây đáp “Em đi đâu?” 



Đi đâu? Thiên Thảo đầu tiên là nghĩ đến quay trở về nhà trọ, nhưng lại nhớ ra nhà đó là do Tân Xuyên thuê, nàng không thể ở đó nữa. Nhưng nghĩ lại quả thật ngoại trừ chỗ ấy không biết mình còn có thể đi đâu được nữa… Thiên Thảo nhỏ giọng thanh âm mang theo giọng mũi nghẹn ngào “Em không biết…”   



“Vậy đến chỗ tôi đi.” Nguyễn Tây đột nhiên đề nghị



“Em không nghĩ quay trở lại tiểu khu đó” Thiên Thảo hấp hấp cái mũi cười cười “Cám ơn thầy, thầy tùy tiện dừng lại ven đường là được rồi” 



Im lặng một lúc lâu sau, Nguyễn Tây lên tiếng:“Tôi lo lắng cho em.” 



“Không sao cả, thầy cứ để em bên đường thôi, em có thể tự đi về” Những lời này đương nhiên chỉ là để kiếm cớ từ chối Nguyễn Tây mà thôi 



Đúng lúc này, điện thoại của Thiên Thảo vang lên, không ngoài sở liệu, người gọi chính là Tân Xuyên. Thiên Thảo yên lặng ấn nút từ chối, ai biết vừa tắt đi chuông điện thoại lại reo. Không biết ấn tắt đến bao nhiêu lần, ngay lúc Thiên Thảo định tháo pin điện thoại ra thì Nguyễn Tây ngồi bên cạnh đột nhiên vươn tay đến “Để tôi nhận giúp em” 



Còn chưa đợi Thiên Thảo phản ứng lại, Nguyễn Tây đã đem điện thoại cầm qua, trầm giọng nói một câu:“Không cần gọi nữa, tôi sẽ chiếu cố cô ấy thật tốt”  



Ngay sau đó điện thoại thực sự quỷ dị không tiếp tục kêu lên nữa. 



Bất quá rất nhanh, điện thoại bất ngờ lại đổ chuông, Thiên Thảo cầm lấy định tắt thì thấy trên màn hình hiển thị số điện thoại của Nghiêm Húc 



“Này.” Thiên Thảo đem điện thoại để bên tai:“Nghiêm Húc sao, có chuyện gì vậy.” 
Thiên Thảo không nói gì ngồi vào cạnh giường, thấy cánh tay để bên ngoài chăn của Hữu Lệ còn lộ ra dấu vết xanh tím, nàng bắt lấy bàn tay Hữu Lệ nắm lấy “Em mới lắm miệng đó! Bọn họ thích bàn tán thì cứ để bọn họ nói đi. Ai cần em đứng ra biện giải? Xen vào chuyện của người khác!” 



“Hừ, đấy là em tự nguyện.” Hữu Lệ cắn một miếng táo “Cô Thiên Thảo, nếu là cô thì cũng sẽ làm như vậy thôi”  



“Cô đâu có ngốc như em?” 



Hữu Lệ bỗng nhìn chằm chằm vào một điểm trên cánh tay Thiên Thảo, nàng nhìn theo ánh mắt kia liền thấy được dấu hôn rõ ràng trên bả vai mình



Thiên Thảo bị đám học sinh tò mò nhìn chằm chằm túng quẫn giả vờ gãi gãi tay “Đêm qua nhiều muỗi quá….”  



“Nó nhất định là muỗi độc rồi.” Lớp phó học tập đẩy đẩy mắt kính nghiêm túc bình luận..



Ở trong bệnh viện ngây người một buổi chiều, Thiên Thảo cảm giác thời gian trôi qua thật mau, tán gẫu cùng đám học sinh khiến nàng tạm thời quên đi hết mọi chuyện đè nén trong lòng. 



Lúc ra về Thiên Thảo gọi điện cho Lí Vũ, phát hiện điện thoại vẫn là không kết nối được, liền thở dài một hơi. Ngoài cửa có mấy người lục tục đi đến, nguyên lai là cha mẹ Hữu Lệ, đám học sinh cũng ý tứ rời đi để Hữu Lệ có thời gian nghỉ ngơi. 



“Bây giờ cô đi đâu vậy?” Không biết lúc nào thì Nghiêm Húc đã đứng bên cạnh nàng. 



“Một lát nữa rồi tính sau.” Thiên Thảo lại thở dài một hơi, vốn nàng còn suy nghĩ đi đến khách sạn nghỉ một đêm nhưng lúc này mới nhớ ra trên người ngoài di động thì không có mang theo cái gì cả. Nếu không phải lúc giằng co với Tân Xuyên nàng giằng lấy cái điện thoại thì hiện tại có khi di động cũng chẳng còn.  



Nguyên lai không có công việc để kiếm tiền nuôi bản thân là một chuyện thất bại như vậy, không chỉ mọi người đều khinh thường mình, mà đến khi không còn ai để dựa vào, bản thân mới nhận ra mình chỉ còn lại hai bàn tay trắng.  



Tính toán đi đến tiệm ăn nhanh ngồi một đêm rồi hôm sau đi làm lại chứng minh thư cùng thẻ ngân hàng, Thiên Thảo cười tự giễu, một người khi phải đối mặt với khó khăn thì tự giác sẽ phải độc lập, thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng. Khi bên cạnh mình có một bờ vai để ngươi dựa vào, bạn có thể khóc lóc, tố khổ với hắn. Nhưng một khi bờ vai ấy mất đi, cũng không đại biểu bạn nhất định sẽ bị nhốt trong nguy khốn trùng trùng, bạn sẽ tự tạo được thói quen đi đối mặt với khó khăn, sẽ chẳng còn muốn khóc lóc thêm nữa.