Sổ Tay Sinh Tồn Của Nữ Chính AV

Chương 54 :

Ngày đăng: 03:57 19/04/20


Nghiêm Húc môi giật giật, hắn rất muốn mở miệng hỏi nhưng lời vừa đến môi liền biến thành một câu “Lái xe”



Tài xế oán giận khởi động xe “Cậu cũng không có nói với tôi là đi đâu a?”



Nghiêm Húc chính là suy nghĩ lái xe đi mà thôi, bởi vì xe chạy có thể làm cho nàng rời khỏi người đàn ông kia.



Trở lại biệt thự, Thiên Thảo trước khi vào cửa nhìn đến xe của Tân Xuyên cũng đi theo phía sau, hắn hẳn là theo đuôi taxi đi đi.



Thấy vậy nàng nhanh chóng đi vào trong biệt thự, nàng lúc này chỉ muốn ngủ một giấc, quên đi hết những chuyện rắc rối ngày hôm nay. Buổi sáng ngày hôm sau tỉnh lại, nàng kéo rèm cửa ra, kinh ngạc phát hiện xe Tân Xuyên vẫn còn đậu ở chỗ này, hắn là đã ở dưới lầu ngây người một đêm.



Suốt một ngày Thiên Thảo tâm thần đều không yên, trong lòng giống như có tảng đá đè nặng, luôn khiến cho nàng một lần lại một lần đến trước cửa sổ cẩn thận kéo rèm liếc nhìn đến chiếc xe bên dưới, xem hắn có đi hay chưa. Ở bên dưới, Tân Xuyên cũng là qua cửa xe nhìn chằm chằm biệt thự, xem nàng có chú ý đến hắn hay không, nhưng là hắn nhìn đến mắt đều mỏi đều không có nhìn thấy bóng dáng nàng một lần, trong lòng cảm giác thật ảo não.



Nghiêm Húc ngồi ở ghế tựa xem bài nhạc nhưng trên thực tế hắn chưa lúc nào rời mắt khỏi Thiên Thảo. Hắn nhìn đến Thiên Thảo lo âu cùng quan tâm, để ý người kia. Khi nào thì nàng mới dành cho hắn tình cảm giống như thế đây? Khi nào thì hắn có thể tiến vào sinh hoạt của nàng, giống như người đàn ông dưới kia mà hắn không thể không thừa nhận là bản thân hâm mộ hắn ta trở thành một phần không thể quên được trong trái tim Thiên Thảo.



Thiên Thảo cũng luôn ở phòng khách viết nhạc nhưng là Nghiêm Húc cũng không thấy nàng động qua bút viết, ngồi ở bên người nàng, Nghiêm Húc cầm bản nháp của nàng lên, giống như vô tình hỏi  “Cô không ngủ được à?”



“Ừm”



“Bình thường thời điểm mất ngủ cô sẽ làm như thế nào?”



“Đại khái là… nghe nhạc đi”



“Cô nên ngủ sớm đi. Không phải nói ngày mai phải đi luyện tập sao?”



Thiên Thảo thở ra một hơi “Đúng vậy. Đành phải lên giường nỗ lực hết sức ngủ vậy” 



Trở lại phòng ngủ vừa nằm xuống, Thiên Thảo liền nghe được ngoài cửa truyền đến giai điệu bản Xô nát Ánh trăng, rất êm tai, dịu dàng, mang theo sự yên bình, trấn an tâm thần. 




Hắn ở trong thế giới của nàng cuối cùng cũng chỉ là một kẻ phối hợp diễn mà thôi.



Tân Xuyên đứng lên ôm lấy Thiên Thảo, giữ chặt mặt nàng liền hung hăng hôn xuống, hắn hôn nàng thật lâu mới đem nàng buông ra, thẳng đến khi đầu lưỡi xâm chiếm toàn bộ khoang miệng nàng, chiếm đầy hơi thở của nàng. Hôn xong hắn lại đem Thiên Thảo ôm vào trong ngực “Thiên Thảo, cám ơn em có thể đáp ứng anh, anh thật là rất cao hứng”



Yên lặng quay đi, Nghiêm Húc lấy tay che lại đôi mắt, đau quá…



Đó là cảm giác thật sâu đau đớn, ánh mắt cay xè, rất đau, trái tim hắn thật sự rất đau…



“Thiên Thảo, em còn muốn ở lại đây sao?” Tân Xuyên đột nhiên hỏi



“Em không nghĩ đến nhà anh ở” Thiên Thảo có chút kỳ quái, tuy rằng nàng tạm thời tin tưởng tân Xuyên, nhưng là bỗng chốc liền hòa hảo như vậy, có chút không quen, nàng không biết nên lấy thái độ gì để hiện tại ở chung.



“Được, được. Anh nghe em. Anh sẽ ở bên ngoài tìm phòng ở” Tân Xuyên đem Thiên Thảo đỡ lên xe, sau đó cài dây an toàn cho nàng “Ở trong đây chờ anh một chút, anh đi vào lấy ít đồ cho em”



Thiên Thảo giật mình, sau đó gật gật đầu, vốn nàng muốn nói trở về rồi mua, dù sao đồ nàng để lại đó không có bao nhiêu, nhưng là đem đồ bỏ đi ném tại nhà người khác giống như không được hay cho lắm.



Tân Xuyên đi vào trong biệt thự, nói với Nghiêm Húc là Thiên Thảo để hắn vào lấy đồ. Nghiêm Húc không thể không đem phòng nàng chỉ cho hắn ta, sau đó trơ mắt nhìn Tân Xuyên đem tất cả đồ đạc của nàng thu dọn không để lại thứ gì, giống như xóa hết mọi dấu vết của nàng ở nơi đây, không để cho hắn có cơ hội để tưởng niệm nàng.



Sau đó Tân Xuyên lại đi vào nhà vệ sinh đem đồ rửa mặt của nàng cũng toàn bộ lấy đi.



Lúc hắn ta làm xong tất cả mọi việc trở lại phòng ngủ, hắn ôm lấy chăn cùng ga giường định mang đi. Nghiêm Húc nhíu nhíu mày “Đó là đồ của tôi”



“Thiên Thảo bảo tôi đem hết đi” Tân Xuyên rút ví ra một ít tiền ném cho Nghiêm Húc “Đây là cô ấy bảo tôi đưa cho cậu”



Nhìn giấy đỏ tung bay trước mặt, Nghiêm Húc ngây ngẩn cả người….