Sổ Tay Sinh Tồn Của Nữ Chính AV

Chương 62 : Giả heo ăn thịt hổ

Ngày đăng: 03:57 19/04/20


Edit: Tuyền Uri



Beta: Phong Nguyệt



Thiên Thảo giơ tay vặn nhẹ tay Nghiêm Húc đang gác trên eo cô, nhưng tay Nghiêm Húc như gọng kìm ôm chặt lấy cô, đột nhiên Thiên Thảo nằm trong khủy tay Nghiêm Húc mà xoay người, biến thành hai người đối mặt với nhau.



Nghiêm Húc không ngờ Thiên Thảo lại đột nhiên quay lại, bởi vì thân thể nằm cạnh nhau, như vậy thì có thể nghe rõ hô hấp của cô, không có vẻ là trốn tránh, nhưng trong nháy mắt tiếp theo anh liền giật mình, bởi vì trên mặt đột nhiên đau xót, bàn tay Thiên Thảo đánh vào gò má anh.



Mặc dù sức lực không tính là mạnh, nhưng người đánh anh là Thiên Thảo. Nghiêm Húc sững sờ buông vòng tay đang ôm hông Thiên Thảo ra, trong đầu từ từ khôi phục tỉnh táo, ánh mắt anh nhìn thẳng vào Thiên Thảo chằm chằm, khẩn trương quan sát vẻ mặt cô, sợ cô sinh ra dáng vẻ chán ghét anh.



"Hiện tại đã tỉnh táo chưa?" Thiên Thảo nói xong, sau đó đi xuống giường lấy chăn ném lên người Nghiêm Húc: "Mặc dù không biết cậu vì cái gì mà trở nên khác thường như vậy, nhưng cậu cũng phải biết, mặc dù tôi không xem cậu là học sinh, nhưng tôi đối đãi với cậu cũng giống như bọn Hữu Lệ đều là bạn bè, cho nên cử chỉ vừa rồi của cậu tôi cảm thấy không quen.... Cái tát vừa rồi chỉ là vì để cậu khôi phục bình thường mà thôi."



Nói xong Thiên Thảo rót chén nước nóng đặt ở đầu giường Nghiêm Húc: "Trong nhà có thuốc cảm không?"



Nghiêm Húc không nói, ánh mắt dừng lại trên người Thiên Thảo chốc lát, rốt cuộc cất giọng yếu ớt nói với cô: "Cô giận tôi sao?"



Thiên Thảo cầm cái ly, tay dừng một chút: "Không hẳn là vậy."



Làm sao Nghiêm Húc, có thể làm cho cô tức giận. 



"Cô giáo, nếu như mà tôi trưởng thành như một người đàn ông thực thụ, cô có một chút động lòng với tôi hay không?" Ngồi ở trên giường trầm mặc chốc lát Nghiêm Húc đột nhiên hỏi.



Thiên Thảo không biết trả lời như thế nào mới là phải.



Nghiêm Húc đột nhiên bước đến ôm lấy hông của cô, tựa đầu vào bụng Thiên Thảo: "Hôm nay cô cứ xem tôi như bị lửa đốt nên dẫn tới đầu óc choáng váng, nên không biết mình đã làm chuyện gì mới phải....."



Này này, giải vây cho mình như vậy không tốt lắm đâu?! Thiên Thảo muốn đẩy Nghiêm Húc ra, lại phát hiện gương mặt Nghiêm Húc đã vùi sâu vào bụng cô, chỗ áo nơi đó đột nhiên bị thấm ướt. 



Kinh ngạc, muốn mở tay của Nghiêm Hú đẩy anh ra nhưng lại biến thành khẽ vuốt đầu đang dựa vào cô, Thiên Thảo cảm thấy càng ngày càng tràn lan, càng ngày càng nghiêm trọng.



Vốn giọng của Nghiêm Húc là khàn nhỏ nhưng vì chuyện đó giọng trở nên khàn khàn, những lời phát ra từ trong miệng anh như tiếng nỉ non: "Mỗi lần đều là như vậy, đều là tôi tự cho rằng mọi chuyện có thể thay đổi tốt hơn nhưng nó lại trở nên thậm tệ hơn.... Chỉ cần thắng cuộc so tài, thì có thể sử dụng tiền thưởng đó mà trả tiền trị liệu tốt hơn cho mẹ tôi, nhưng mẹ tôi lại không trụ được, cho dù sử dụng trị liệu tốt hơn nữa thì mẹ tôi cũng sẽ không tỉnh lại mà nói chuyện với tôi... Cô giáo cũng thế, tôi cho rằng chỉ cần tôi thành công, không phải lấy thằng nhóc nghèo trước kia thì cô có thể đồng ý quen tôi, nhưng cô lại càng ngày càng cách xa tôi.... Mặc kệ là tôi đã cố gắng thế nào, tôi nghĩ muốn giữ cô ở lại luôn là không giữ được..."



Nói tới chỗ này, cánh tay Nghiêm Húc hung hăng ôm lấy Thiên Thảo, trong lúc chôn sâu vào bụng cô thì khuôn mặt khó bỏ qua phía trên ma sát liên tục, sau đó hít một hơi thật sâu: "Có nhiều lúc tôi biết rất rõ ràng đối phương và tôi là người của hai thế giới nhưng vẫn không nhịn được mà tranh thủ, có thể cô giáo thấy thời gian trôi thật lãng phí... Nhưng việc đó đối với tôi lại là một quá trình đầy hạnh phúc, rất hạnh phúc..."
Xem kìa, đây chính là uy lực mà uy lực khác không thể so sánh được! 



Đến nước Pháp, người tiếp đón dẫn bọn họ an bài chỗ ở gần nhau, phòng Nguyễn Tây ở sát vách phòng Thiên Thảo, hai học sinh kia ở gian phòng lầu trên. Đi máy bay lâu quá, Thiên Thảo ngã đầu ngủ, đợi đến khi tỉnh lại thì lại phát hiện Nguyễn Tây anh ta không có ở đây.



Ra khỏi gian phòng, đi dạo trong sân một chút, Thiên Thảo thấy người tiếp đón bọn lúc trước đang tiếp đón một nhóm khác, trong nhóm này có người Trung Đông, người Châu Âu cũng có. Nhân viên lễ tân nhìn danh sách của mình đối chiếu với danh sách của người ghi chép khác nói: "Làm sao còn có một người nữa chưa đến? Hơn nữa còn là một tên trẻ tuổi, vừa mới giành được giải thưởng còn đang đi học."



Nhân viên ký tên lật xem tờ giấy trong tay rồi đáp: "A, thì ra là anh ta, gia đình anh ta hình như có một chút chuyện, gần tối anh ta mới đến đây."



Thiên Thảo lại đi, đột nhiên có người gọi cô lại, quay đầu lại nhìn, phát hiện một người đàn ông tóc quăn màu vàng kim, con mắt màu xanh lam, dáng vẻ rất là xinh đẹp.



Tiếng anh trước kia của Thiên Thảo không tốt lắm, chỉ qua cấp bốn, miễn cưỡng có thể trao đổi một chút, thế là cô dùng anh văn đơn giản chào anh ta, cũng hỏi anh ta có chuyện gì.



Người đàn ông híp híp mắt, nụ cười rất làm nũng: "Tôi vừa tới nơi này, người tiếp đón an bài cho tôi một gian phòng, bọn họ nói cho tôi biết phòng bên cạnh là phòng của cô, tôi cố ý tới chào hỏi cô~"



Người ngoại quốc còn rất nhiệt tình, Thiên Thảo cũng thân thiện cười cười với anh ta, cũng cùng trao đổi tên với anh ta, người con trai đó gọi là Kony, là người Anh, lời nói cử chỉ có lúc rất hiền hoà nhưng cũng rất tùy tiện, hiển nhiên một công tử bột.



"Anh là tới tham gia hội giao lưu âm nhạc hay là tới so tài?" Thiên Thảo hỏi.



"Đương nhiên là tới tranh tài, tôi đoán cô nhất định là tới tham gia hội giao lưu âm nhạc phải không?~" Kony cười híp mắt trả lời.



"Tại sao nói như vậy?"



"Ha ha, người chỉ huy tranh tài làm sao có thể xuất hiện con gái~" Kony cười ha hả lên: "Tôi còn chưa từng thấy qua năng lực của nữ chỉ huy trong tranh tài đâu~"



Thiên Thảo ư ư gật đầu, nghe Kony nói trời nam bắc chế nhạo cô, cuối cùng Kony vẫn là dẫn đề tài tới hội giao lưu âm nhạc: "Cô học nhạc khí gì?" Nhạc khí...... Thiên Thảo suy nghĩ một chút, sau đó thuận miệng nói ra: "Đàn vi-ô-lông."



" Đàn vi-ô-lông ~" Kony thật giống như đột nhiên trở nên hưng phấn: "Nếu như cô muốn tìm thầy, thì cô cứ tìm thầy giáo của ta được không? Kỹ thuật của ông ấy rất tốt~"



Xem ra Kony đã hoàn toàn coi cô là người đi tới hội giao lưu âm nhạc tìm thầy bái sư học nghệ rồi, chỉ là Thiên Thảo không có hứng thú tìm, cũng không có hứng thú nghĩ, cảm giác giả heo ăn thịt hổ thật tốt......



_________________