Sổ Tay Sinh Tồn Của Nữ Chính AV

Chương 68 : Bất ngờ

Ngày đăng: 03:57 19/04/20


Editor: phuogot_93



Beta: quynhle2207



Thiên Thảo ngồi trên máy bay về nước, hành trình đi Pháp lần này cũng coi như hữu kinh vô hiểm*, Kha Ni bị hủy bỏ tư cách dự thi, bởi vì chưa đủ tuổi thành niên hơn nữa gia đình Kha Ni có bối cảnh rất lớn, cho nên cuối cùng chỉ mất một khoản bồi thường khổng lồ, cha cậu ta đã áp chế được những lời gièm pha xuống.



* Hữu kinh vô hiểm: bị hoảng sợ nhưng không gặp nguy hiểm.



Thiên Thảo không phải người ở đó, cũng không có năng lực quá lớn, cho nên gặp kết quả xử lý như thế cũng chỉ có thể lựa chọn im lặng. Chính phủ giải thích với cô rất tốt, nói là Kha Ni bị tống vào trong trại giáo dục lao động, nhưng thực tế cậu ta có bị nhốt hay không, chắc chỉ có bản thân cậu ta biết.



Ngồi máy bay trở về cùng với nhóm người Nghiêm Húc, khoảng cách rất xa, Thiên Thảo ngồi bên cạnh Nguyễn Tây, vẫn luôn cảm giác phía sau có người nhìn cô, hoặc có thể nói cho đến giờ ánh mắt của cậu vẫn chưa từng rời khỏi cô.



Trong lòng nghĩ ngợi lung tung, giống như đang đứng trên đống lửa ngồi trên đống than, *** đối với cô, rốt cuộc Nghiêm Húc có ý nghĩa gì.



Cô không muốn lại có một đoạn tình cảm giống như với Tân Xuyên lần nữa, rõ ràng đối phương không thực sự yêu cô, mà cô lại dành hết tất cả tình cảm vào đó. Nghiêm Húc còn nhỏ, có thể cảm giác dành cho cô chỉ là sự ngây thơ của tuổi trẻ, thời kỳ này rất dễ dàng ngộ nhận tình cảm này là tình yêu thật sự.



Vốn Thiên Thảo cũng không rối rắm mà nghĩ tới vấn đề này, nhưng cô và Nghiêm Húc đã xảy ra chuyện vô cùng xấu hổ, dù ngoài mặt giả vờ như không có gì, nhưng sao cô có thể không để ý chứ.



Máy bay hạ cánh, Thiên Thảo đi giày rồi xuống máy bay cùng Nguyễn Tây, lần này cô giành được giải thưởng ở Pháp là một chuyện vô cùng chấn động, cho nên đã có phóng viên chờ ở sân bay từ sớm để chờ đợi lấy được tin tức độc nhất vô nhị cho mình.



Vết thương trên đùi làm Thiên Thảo đi khập khiễng nhưng cũng đã tốt hơn nhiều, sắp khỏi rồi nên cũng không quá đau.



Bởi vì Nguyễn Tây từ chối phỏng vấn, dưới sự can thiệp của bảo vệ, phóng viên nhanh chóng rời đi, chỉ có tiếng lách tách, ánh đèn lóe lên không ngừng của camera thỉnh thoảng chiếu vào người cô và Nguyễn Tây, mãi đến khi ngồi vào trong xe đến đón họ.


Rầm một tiếng, chiếc xe đụng vào bậc thềm, lái xe là một người đàn ông nhìn không tệ, có vẻ nho nhã nhưng giữa trán hơi có chút tà khí, Thiên Thảo xác định cô không biết người này, tại sao người này lại muốn đụng cô? Không lẽ Kha Ni không vừa lòng với cô nên sai người đến Trung Quốc giết người diệt khẩu?



Nhưng mà nhìn dáng vẻ của người đàn ông này hình như là bản thân hận cô thấu xương, thấy cô vào trong tiệm vẫn trừng mắt tỏ vẻ không cam lòng, sau đó quay đầu xe phóng như bay, Thiên Thảo phát hiện chiếc xe người đó lái không có biển số, là một chiếc xe trái phép.



Đau đớn không thể chịu được, Thiên Thảo đành phải gọi điện cho Nguyễn Tây ở gần đây nhất. Nguyễn Tây nghe nói cô bị đâm xe, lập tức chạy ra khỏi sảnh nhạc, sau đó đưa Thiên Thảo vào bệnh viện gần nhất, cuối cùng kết quả kiểm tra là bị gãy xương.



Sau đó cảnh sát đến ghi lại lời khai, Thiên Thảo kể lại sự việc xảy ra cho cảnh sát, miêu tả hình dáng người lái và chiếc xe, mỗi khi nhớ lại đều cảm thấy vô cùng kỳ lạ.



Trên đùi bó thạch cao, thời gian này cũng chỉ có thể ở lại bệnh viện, Nguyễn Tây ở cùng cô một buổi chiều rồi vội vàng đi làm. Thiên Thảo ngủ một giấc rồi tỉnh, phát hiện trên mặt ngưa ngứa, mơ hồ mở hai mắt lại thấy Tân Viễn đang mặc áo khoác màu trắng nụ cười của anh ta vẫn thân thiện như cũ, nhưng lại có vẻ sợ hãi: “Chị dâu, chị tỉnh rồi.”



“Ai là chị dâu cậu!” Thiên Thảo quay mặt: “Ra ngoài, đây là phòng bệnh của tôi!”



“Là thầy thuốc, tới quan sát bệnh nhân của mình cũng không được sao?” Tân Viễn khom lưng, liếm liếm mặt Thiên Thảo: “Nhanh như vậy chị dâu đã rời khỏi anh trai, thật là tuyệt tình quá!”



Thiên Thảo nhớ ra, gia đình Tân Xuyên mở bệnh viện, Tân Viễn là bác sĩ ở bệnh viện nhà anh ta, thật khéo, cô đã bị thương còn gặp phải biến thái.



“Tôi muốn đổi bệnh viện!” Thiên Thảo la lên.



“Người giám hộ của chị không ở đây.”



“Tôi chính là người giám hộ của mình!”



“Thật là một bệnh nhân không nghe lời, không nên cố tình gây sự, nếu ở trong bệnh viện phải nghe lời bác sĩ.” Tân Viễn lấy một cây kim cắm vào một bình thuốc nhỏ: “Không nghe lời thì em sẽ dùng biện pháp để chị phải nghe lời.”