Sổ Tay Sinh Tồn Của Nữ Chính AV
Chương 75 : Một phần hai kết cục 3
Ngày đăng: 03:57 19/04/20
Edit: Um-um, Nguyệt Hoa Dạ Tuyết, Thảo My, Hạ Tiểu Phong
Beta: Thanh Hưng, Thảo My, Melodysoyani
Có một ngày, Thiên Thảo nằm ở trên giường nghe được Nghiêm Húc kéo đàn Violin, cửa phòng bệnh mở ra, tiếng Violin ngừng lại, tiếng nói của Hữu Lệ truyền đến: "Tôi nghe nói đã sắp đến hạn thanh toán phí nằm viện của cô giáo Thiên Thảo, tại sao cậu còn chưa chịu nhận tiền tiết kiệm của chúng tôi, cậu nghĩ lấy gì để đóng thế?"
"Không cần lo lắng, tôi sẽ chuẩn bị được đủ."
"Tiền thưởng thi đấu của cậu đều dùng hết rồi mà, không chỉ riêng tiền nằm viện, cô ấy còn phải đóng phí trị liệu, cậu lấy gì để đóng chứ?" Hữu Lệ gào lên với Nghiêm Húc: "Mặc dù rất khó tiếp nhận, tôi cũng biết cậu đang hết sức cố gắng, nhưng chẳng biết cô ấy còn có thể tỉnh lại hay không, lòng tôi đau thay cô giáo Thiên Thảo, đồng thời cũng đau lòng thay cậu... Các người đều là bạn tốt của tôi, nhưng bây giờ đã gặp phải tình huống này, cậu vẫn còn hy vọng xa vời rằng vài phần trăm cơ hội ấy sẽ xảy ra sao?"
"Tôi tính bán căn nhà này đi." Giọng nói chầm chậm không nghe ra cảm xúc gì của Nghiêm Húc vang lên: "Mặc kệ xác suất được mấy phần, dù sao vẫn có cơ hội......"
Cái gì? Bán nhà? Anh muốn bán căn nhà mẹ để lại cho anh, cho dù trong hoàn cảnh khó khăn nhất vẫn chưa từng bán lại căn nhà, nay lại muốn bán đi?!
Không ngờ chỉ vì không muốn nhìn thấy cô sống dở chết dở......?
Trong lòng Thiên Thảo khổ sở, không biết là cảm giác đau hay ngứa lan ra từng tế bào, khoan đã, loại cảm giác này..... đây là cảm giác khi đến cơn nghiện, mặc dù rất nhỏ, nhưng cô có thể cảm nhận được, cơ thể của cô có tri giác rồi.
Dùng sức dẫy dụa muốn ngồi dậy, ngón tay giật giật, có thể cử động, rất tốt, lại cử động lần nữa thử xem......
Nghiêm Húc đang định tiễn Hữu Lệ đi, đột nhiên bệnh nhân duy nhất trong phòng giống như xác chết vùng dậy, vươn năm ngón tay ra trước lớn tiếng hét: "——— Không cần bán!"
Nghiêm Húc: "......"
Hữu Lệ: "......"
Vừa mừng vừa vui, vui xong lại sợ, sợ xong thì chính là rất rất hoảng sợ......
Trong tờ Sắc Giới có nói, con đường đi thông qua trái tim của phụ nữ là âm đ*o, nó đúng, nhưng cũng không đúng. Phụ nữ sẽ không vì ham muốn mà ở bên một người đàn ông, loại tình cảm này chỉ là ỷ lại mà thôi, chỉ vì quan hệ giữa họ thân mật hơn so với nam nữ bình thường rất nhiều, cho nên mới lựa chọn lệ thuộc vào anh ta, cảm thấy trừ mình ra anh ta sẽ không thể quan hệ thân mật với một người nào khác nữa.
Nhưng mà cô và Nghiêm Húc lại khác, cuộc làm tình của họ là thuốc gia tăng tình cảm, để cho cô bắt đầu nhìn thẳng vào tình cảm của anh, cũng làm cho anh càng thêm cố gắng cảm hóa cô.
Đó là tình cảm chân chính, làm tình vĩnh viễn sẽ không làm ra tình cảm, có lẽ có, nhưng tình cảm đó có thể gọi là một loại quyến luyến đi.
Chuyện Thiên Thảo tỉnh lại gây ra náo động lớn, rất nhanh, lại có người lo lắng cho sự nghiệp tương lai của cô, mặc dù cô bị bắt buộc hít ma túy, nhưng muốn thoát tội cũng là rất khó, cô từ trên giường bệnh tỉnh dậy nhanh như vậy, thời kỳ ủ bệnh của ma túy còn chưa qua, nhất định sẽ tái phát lần nữa.
Lúc xuất viện có rất nhiều phóng viên ẩn núp xung quanh, thấy Thiên Thảo vừa ra thì lập tức vây lại, các nhân viên an ninh phải mất rất nhiều công sức mới che chở Thiên Thảo ra xe an toàn.
Từ trong miệng của Nghiêm Húc biết được, cha của Cửu Thiên Thảo không chỉ bị tội thao túng thị trường chứng khoán mà còn kèm theo tội giết người.
Mà người chết là mẹ của cô.
Lúc nghe được tin tức này Thiên Thảo ngẩn người, trong lòng không khỏi phiền muộn, người phụ nữ kia vì cô mà chết, mà hung thủ của mọi chuyện lại là người đàn ông kia, dù là cái chết của cha Nghiêm Húc, hay là chuyện cô nằm viện với cơn nghiện, đều là tại cha của Cửu Thiên Thảo.
Nghe nói hiện tại người đàn ông này đang lẩn trốn trong nước, nhưng mà cảnh sát đã tìm được tung tích của ông ta, có thể phá án ngay lập tức, ngồi trong xe bên cạnh Nghiêm Húc, đột nhiên Thiên Thảo cảm thấy rất an tâm, cầu nguyện cho người đàn ông kia nhanh chóng bị bắt, cô muốn cùng Nghiêm Húc sống yên ổn, bình bình đạm đạm mà qua một đời.
Cả kinh bởi đoạn thăng trầm gọi là tình này, làm sao có thể bình thản nói ra chữ tình này, thông thường thì hai thứ đó không thể thống nhất, có thể cùng nhau đồng sinh cộng tử, nhưng không thể cùng nhau cô quạnh, thời gian có thể làm phai nhòa rất nhiều tình cảm, nhưng mà cô và Nghiêm Húc đã cùng trải qua rất nhiều thăng trầm, dù cô có yên tĩnh nằm yên một chỗ mặc cho thời gian trôi qua, thì tình cảm của bọn họ cũng không phai nhạt mà lại còn gần nhau thêm một bước.
Hay là nói, Nghiêm Húc đã cho cô biết cái gì gọi là tình yêu.
Yên lặng nắm lấy tay của anh, Thiên Thảo nói với Nghiêm Húc: "Em muốn đến trại cai nghiện một lát."
Nghiêm Húc nắm ngược lại bàn tay cô: "Ừ, anh chờ em trở lại."