Sổ Tay Sinh Tồn Khi Bị Chồng Ruồng Bỏ
Chương 1 : Lâm vào tình thế bị chồng ruồng bỏ
Ngày đăng: 00:19 22/04/20
Editor: ChieuNinh
”Cút... Liễu gia ta thật mất mặt xấu hổ vì đứa nữ nhi là ngươi... Đừng quỳ ở cửa Liễu gia ta.”
Sau khi dứt lời, cánh cổng lớn trước mặt nữ tử "loảng xoảng" một tiếng rồi đóng lại.
Từng trận gió lạnh thổi qua, thân mình đơn bạc kia lẳng lặng quỳ ở nơi đó, trên bầu trời từng bông tuyết trắng noãn dần dần lay động theo chiều gió, vào lúc chạng vạng trời đông giá rét càng thêm vài phần cảm giác thê lương.
Thật lâu sau sau, nữ tử quỳ trên mặt đất ở ngoài cổng, cuối cùng sâu kín nhìn thoáng qua cửa chính đóng chặt, đỉnh đầu đầy tuyết trắng, bước chân lảo đảo đi đến phía ngoài thành.
*****
”Ôi... Đau quá...”
Tô Nhược Hàm nằm ở trên giường thống khổ rên rỉ, vừa mở miệng liền phát hiện cổ họng của mình vô cùng đau đớn, sau đó bỗng nàng mạnh mẽ mở to mắt.
Nhìn đỉnh đầu màn (mùng) có hai mảnh mụn vá màu trắng, trong mắt của nàng lộ ra một chút thần sắc nghi hoặc rồi ngồi dậy, trong nhà nàng khi nào thì có đồ lỗi thời như vậy? Từ nhỏ nàng lớn lên ở thành thị, trên cơ bản trong nhà vốn không có dùng qua màn...
Đưa tay lau cần cổ của mình, phát hiện ngón tay vừa đụng vào một cái liền đau rát, lông mày Tô Nhược Hàm cau chặt nhớ lại, rốt cuộc mình đã xảy ra chuyện gì? Vì sao cổ đau như vậy? Hơn nữa thời điểm vừa mới mở miệng, nàng phát hiện chính mình rất khó khăn nói thành tiếng.
Vào lúc này nàng hồi tưởng mới ngạc nhiên nhớ lại, ở trong trí nhớ cuối cùng, nàng giống như... giống như uống say, sau đó... sau đó thì đi ngủ.
Trong đầu Tô Nhược Hàm đều là tràn ngập hai chữ hưu thư, kế tiếp Lý thẩm nhi nói cái gì đó nàng cũng không có nghe lọt. Mãi cho đến sau khi Lý thẩm nhi rời khỏi, nàng mới ôm bao quần áo vừa rồi Lý thẩm nhi đưa cho nàng lật lên xem. Nghĩ tới nàng thân là phụ nữ thời đại mới thế kỷ hai mươi mốt, gặp phải xuyên qua thì cũng thôi đi, lại có xuyên qua tới đây trở thành một người bị nhà chồng hưu khí, bị chồng ruồng bỏ??
Sau khi mở ra cái bọc màu lam Lý thẩm nhi giao cho nàng, liền nhìn thấy vài món quần áo được xếp gọn đặt trong một tờ giấy bao lại, Tô Nhược Hàm vội vàng lấy hết ra xem, hai chữ hưu thư thật to vẫn làm cho nàng nhíu mày.
Xem xong phong hưu thư, từ trong đó Tô Nhược Hàm hiểu biết được một chút. Chính là, nguyên chủ khối này thân thể kêu là Liễu Hương, sinh ra trong một gia đình thư hương thế gia. Mà chồng trước viết hưu thư kêu là Mạc Tử Khanh, ở trong hưu thư cũng không đề cập tin tức gì về người này. Trên hưu thư nói rõ Liễu Hương gả cho Mạc Tử Khanh năm năm, sinh một con trai đã gần bốn tuổi, mà nàng bởi vì phạm vào ghen tị trong thất xuất, cho nên bị Mạc Tử Khanh đưa hưu thư rồi.
Nhưng lại có một chút làm cho Tô Nhược Hàm không quá hiểu được. Chiếu theo như lời trong hưu thư, nếu Liễu Hương sinh ra trong một gia đình thư hương thế gia, nghĩ đến gia thế hẳn là rất tốt mới đúng. Cho dù nàng bị hưu bỏ vì sao không có trở lại nhà mẹ đẻ, mà luẩn quẩn trong lòng đi tới nước này? Thực đau đầu.
Cứu mạng với... Thật sự là quá bị đả kích, thực, thật sự thành người bị chồng ruồng bỏ, ở thời đại lạ nước lạ cái này, để cho nàng làm sao bây giờ?
Lúc này Tô Nhược Hàm buồn bực ngồi ở trên giường, một lúc lâu sau mới nhớ tới lật xem cái bao đồ kia, bên trong trừ bỏ có ngân phiếu mệnh giá một trăm lượng ra, còn có một chút bạc vụn cùng vài cái váy dài tơ lụa tốt nhất, ngoài ra không còn gì nữa...
Không biết giá cả hàng hóa nơi này là cái tình huống gì, ở đây bạc có thể nói là toàn bộ gia sản của nàng, nên bảo quản thật tốt mới được.
Tô Nhược Hàm lấy ngân phiếu ra, tìm ở trên người cả buổi, rốt cục ở trong vạt áo tìm được một cái túi tiền hai lớp, vừa vặn có thể cất giữ ngân phiếu ở bên người. Thầm than, quần áo ở cổ đại này thật là phiền toái, ba tầng trong ba tầng ngoài.
Bên này nàng mới vừa cất ngân phiếu xong, chợt nghe được cửa "Đông" một tiếng bị đẩy ra, cửa gỗ kia vốn rách nát lúc này lại lung lay sắp đổ.
Tô Nhược Hàm bị tiếng mở cửa kinh ngạc nhảy dựng, vội vàng nghiêng đầu nhìn đi qua, vừa vặn nhìn thấy một nam nhân mặt đầy râu đi đến, nàng cả kinh lớn tiếng kinh hô: “Ngươi là ai?”