Sổ Tay Sinh Tồn Khi Bị Chồng Ruồng Bỏ

Chương 12 : Mỹ nam ám tinh

Ngày đăng: 00:19 22/04/20


Editor: ChieuNinh



Có câu cửa miệng nói, người trôi nổi ở trong giang hồ, sao có thể không cận kề lưỡi đao?



Đi ra ngoài hỗn, sớm muộn gì cũng gặp!



Mà báo ứng, cũng đến rất nhanh.



Trước đó một khắc, người nào đó đang ngủ say cũng còn âm thầm cười trộm Vương ngang ngược bị mình làm cho hoảng sợ.



Ngay sau đó, lúc người nào đó tỉnh lại, liền nghênh đón báo ứng đã đến, bởi vì có một bóng dáng màu đen trước giường của nàng.



Nhưng mà Tô Nhược Hàm cũng không cho rằng bóng đen đứng ở trước giường của mình gọi là "Quỷ", bởi vì "Quỷ" sẽ làm điều thừa là đeo một cái mặt nạ màu bạc ở trên mặt của mình sao?



Hơn nữa khi đối phương thấy nàng mở mắt ra trong nháy mắt, đã cúi người xuống đưa tay che của nàng miệng, lại trầm thấp mở miệng nói: “Đừng kêu!!!”



Nếu điều kiện cho phép, Tô Nhược Hàm thật muốn đốp lại người này hai câu, miệng cũng bị bưng kín, còn muốn nàng kêu như thế nào mà kêu?



Chỉ là... người trước mắt, đeo mặt nạ, chỉ lộ ra đôi mắt ở bên ngoài, muốn làm gì đây???



Cướp tiền? Không quá giống.



Chiếu theo một nhà nông dân nghèo khó của Lý thẩm nhi, làm sao đến nỗi có tiền tài để cho người ta đánh cướp?



Nếu không vì tài, chẳng lẽ vì sắc?



Nghĩ đến khả năng đó, hai mắt Tô Nhược Hàm mạnh mẽ trợn to hơn mà nhìn chằm chằm người đứng ở trước giường, trong mắt nhanh chóng hiện lên một chút lãnh ý.
Nhìn thấy người khiêng Tô Nhược Hàm đi ra, nhất thời sửng sốt một chút, tầm mắt hai người chạm vào nhau ở dưới tia chớp. Hắc y nhân ở đối diện lập tức rút ra một thanh kiếm trong tay, cả người đầy sát khí liền bổ tới Tô Nhược Hàm.



Nhìn thanh kiếm đánh tới mình, Tô Nhược Hàm tuyệt vọng trừng to mắt.



Xong rồi, xong rồi, lần này thật sự là chết chắc rồi!!



Hiện tại nàng bị điểm huyệt, căn bản không thể cử động, theo kiếm phong càng ngày càng gần, nàng bắt đầu lo lắng có nên trốn vào trong không gian! Nhưng mà, nếu bị người phát hiện không gian tồn tại, chỉ sợ nàng sẽ chết nhanh hơn đi?



Bởi vì một chút do dự của nàng, kiếm phong đã sắp đến trước mặt của nàng. Ngay tại trong nháy mắt sắp đột kích lên người nàng, Ám Tinh đang ôm nàng nghiêng người một cái tránh đi kiếm phong tràn đầy sát khí trong gang tất. Nhưng mà kiếm phong sắc bén lại "Phốc" một tiếng, đâm một vết thương sâu tới xương ở trên cánh tay của Ám Tinh.



Tô Nhược Hàm bị ôm vào trong ngực, nghe tiếng đao phong cắt rách quần áo nhập vào da thịt, nháy mắt sắc mặt tái nhợt vài phần.



Nếu một đao kia bổ vào trên người nàng, có phải nàng đã muốn đầu thân hai nơi rồi hay không?



Hắc y nhân che mặt ở đối diện, thấy một đao của mình không có đâm trúng Tô Nhược Hàm, ngược lại làm cho cánh tay người mang mặt nạ bạc bị thương, ánh mắt lộ ở bên ngoài mạnh mẽ co rút lại một chút, mà cũng chính vào lúc này, Ám Tinh tung một chưởng trước mặt hắn.



Hắc y nhân che mặt bị trúng một chưởng, hung hăng lùi lại vài bước, dưới khăn che mặt miệng tràn ra tơ máu.



Ám Tinh kéo qua áo bông vừa rồi cầm theo, trực tiếp quấn cả người Tô Nhược Hàm, thấp giọng nói một câu: “Mạo phạm!” Không đợi Tô Nhược Hàm phản ứng lại, nàng đã bị biến thành bao tải được đặt ở trên vai đối phương nhanh chóng đào tẩu tới một phương hướng khác. Nàng ở trên lưng người kia bị lắc lư đầu muốn ngất đi, trong mũi ngửi được mùi máu tươi không ngừng chảy ra trên cánh tay Ám Tinh, thời điểm nàng đang nôn vài tiếng sắp phun ra, rốt cục đối phương điểm huyệt ngủ một cái, hoàn toàn giải phóng nàng.



Còn hắc y nhân che mặt thấy Ám Tinh mang theo Tô Nhược Hàm chạy đi, lại cũng không có động thân đuổi theo, ngược lại là trong mắt cổ quái mang theo lo lắng.



Lúc này tiếng vó ngựa dồn dập từ xa tới gần, hắc y nhân che mặt đang đứng tại chỗ nghiêng đầu nhìn thoáng qua phương hướng Tô Nhược Hàm rời đi, hắn vội vàng đuổi theo hướng đó.



Mà chân trước hắc y nhân vừa rời khỏi, vài bóng dáng đã cưỡi ngựa dưới cơn mưa to đã đến cửa tiểu viện nông gia, chỉ là người tới lại không biết, bọn họ và người họ muốn tìm vừa lỡ mất nhau trong gang tấc.