Sổ Tay Sinh Tồn Khi Bị Chồng Ruồng Bỏ
Chương 19 : Bất ngờ gửi thư
Ngày đăng: 00:19 22/04/20
Tô Nhược Hàm đặt
tay ở trước ngực, cảm nhận được dưới quần áo là khế ước mua bán nhà và
giấy tờ chuyển nhượng phòng ốc sau khi hoàn thành thủ tục, nàng cảm khái thở dài một hơi.
Nhìn bên kia người một nhà Tô Khuê đang chuyển
bao lớn bao nhỏ lên trên xe ngựa nàng lộ ra cảm kích tươi cười. Tô Khuê
chính là nam tử trung niên bán phòng ốc cho nàng. Vừa mới bắt đầu đối
phương đáp ứng một ngàn bốn trăm lượng bạc bán tòa nhà cho nàng, thì
sảng khoái đi huyện nha gọi quan viên làm công việc thủ tục tới giải
quyết xong, một loạt thủ tục phức tạp ở dưới tình huống đối phương có
người quen, thật ra lại giải quyết rất nhanh.
”Muội tử... Chúng
ta đi trước, nếu ở đây ngươi gặp phải vấn đề gì, có thể đi huyện nha tìm Trương lão gia, tướng công của nhà ta quen biết với hắn, bình thường
việc nhỏ thì đối phương vẫn có thể hỗ trợ!” Phu nhân Tô Khuê, cũng là
một phụ nhân tốt bụng, lúc này từ bên trong xe ngựa vươn đầu ra, vẻ mặt
dịu dàng mở miệng.
Tô Nhược Hàm cười gật đầu, hướng phụ nhân bên
trong xe ngựa nói: “Vâng... Đã biết, cám ơn các ngươi. Còn có, trên
đường chú ý an toàn.”
Đối phương lại dặn dò vài câu sau đó mới đánh xe rời đi.
Nhìn xe ngựa dần dần đi xa, Tô Nhược Hàm cảm khái, trên thế giới này vẫn còn nhiều người tốt.
Sau khi tiễn bước một nhà Tô Khuê, nàng nắm chìa khóa trong tay xoay người đóng cửa vào nhà.
Ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía, tòa nhà thật to này về sau là thuộc về chính mình.
Tại cái thời không xa lạ này, rốt cục có một nơi thuộc về của nàng, có một cái "nhà".
Không ai biết, hôm nay trước khi nàng mua được tòa nhà này thì trong lòng có bao nhiêu bàng hoàng và bất an.
Cho dù đã không ngừng an ủi chính mình, ở đâu thì yên đó, nhưng có lẽ nàng
thân là người hiện đại có một khuyết điểm, không có một địa phương thuộc về chính mình, thủy chung sẽ cảm thấy mình cái gì cũng không có. Cho dù là người mang vòng tay không gian, nàng vẫn không có cảm giác an toàn.
Ở trong xã hội hiện đại, nhất là người Hoa, rất nhiều người vội vàng kiếm tài sản thứ nhất đều chỉ vì muốn có cái nhà, hoặc là nói có một căn
phòng để ở?
là tiết kiệm, nói khó nghe chút là keo kiệt, vắt cổ chày ra nước, lâu
ngày được một cái danh hiệu là "Tụ tài gà trống"... ặc, không đúng! Là
"Tụ tài công tử". (tài: này là tiền bạc tài sản)
Mà Liễu Phong
Viêm thân là Tam thiếu Liễu gia, tuy rằng năm ấy mới mười bảy, nhưng
không có cái gì là hắn không thể kiếm tiền, lớn thì mở kỹ viện sòng bạc, nhỏ thì bày quán bán bên đường. Ở đâu có thể tiền kiếm, thì ở đó có
bóng dáng của hắn, đương nhiên liền có danh hiệu "Tam thiếu vơ vét của
cải".
Nhưng mà tiền nhiều hơn có đôi khi cũng không nhất định là
chuyện tốt, nhất là tại thời điểm Liễu gia vốn sứt đầu mẻ trán này, một
phong thơ thình lình gửi đến đánh vỡ bình tĩnh của ba người tham tiền
Liễu gia.
Liễu Thiên Nguyên ngồi ở trên ghế chủ vị, trên bàn gỗ ở bên cạnh đặt phong thơ mới vừa rồi thương hội của Liễu gia đóng quân ở
Lạc Lâm thành đưa tới, mày gắt gao nhíu lại.
Hồi lâu sau hắn mới
ngẩng đầu nhìn về con lớn nhất ngồi đối diện với mình, giọng điệu có một chút ngưng trọng mở miệng: “Phong Liệt... con thấy thế nào?”
Liễu Phong Liệt nhíu mày suy nghĩ sâu xa vẫn chưa mở miệng, ngược lại trên
mặt Liễu Phong Viêm ngồi ở một bên có một chút hoài nghi mở miệng: “Có
thể là quỷ kế của Mạc Tử Khanh hay không?” Dù sao từ ngày ấy sau khi
nhìn thấy thái độ lạnh lùng của nam nhân kia đối với chuyện nhị tỷ của
mình bị mất tích, hắn liền cảm thấy Mạc Tử Khanh người này kì thực là
người không khác gì tên khốn.
Lời của hắn mới ra miệng, Liễu
Phong Liệt lại hơi hơi lắc lắc đầu, vẻ mặt lạnh lùng ngẩng đầu nhìn về
phụ thân của mình: “Phụ thân... Mạc Tử Khanh người này, tuy rằng con
tự nhận nhìn không thấu hắn, nhưng cũng cho rằng hắn cũng không phải là
một người dám làm không dám nhận.”
”Nhưng mà... rõ ràng chúng ta
phát hiện tín vật tùy thân của thủ hạ Mạc Tử Khanh ở trong cái phòng
Hương nhi mất tích không phải sao?” Liễu Thiên Nguyên có chút nóng nảy
chắp tay đứng lên đi qua đi lại nói.