Sổ Tay Sinh Tồn Khi Bị Chồng Ruồng Bỏ

Chương 21 : Đặc biệt gặp lại

Ngày đăng: 00:19 22/04/20


“Khụ, khụ khụ... muốn chết, nấu nồi cơm thôi mà, sao lại giống như phóng đạn mù vậy nè?”



Tô Nhược Hàm chật vật không thôi vọt ra từ trong phòng bếp mịt mù sương

khói, trên gương mặt trắng nõn đầy khói bụi màu đen, thật giống như con

mèo hoa chui ra từ trong tro bếp.



Đứng ở trong sân hô hấp không khí mới mẻ, nàng buồn bực phun ra một ngụm trọc khí.



Vẫn chưa có thói quen, từ lúc ban đầu nấu cơm không đun được bếp, đến bây

giờ nấu cơm thì giống như phóng đạn mù, nàng đã tiến bộ rất nhiều. Dù

sao mấy ngày hôm trước thời điểm lần đầu tiên nàng nấu cơm, đốt lửa mất

một giờ, sau đó tất cả món nấu được đều còn sống, lần thứ hai nấu thì

cháy đen như than.



Đến hiện tại, tuy rằng thời điểm nàng nấu cơm

trong phòng bếp là một mảnh sương khói, nhưng mà ít nhất đồ ăn nấu ra

tuy rằng hương vị kém một chút, nhưng mà ít ra ăn vào sẽ không bị tiêu

chảy.



Tô Nhược Hàm nghỉ tạm một chút ở trong sân, sau khi nhìn

thấy trong phòng bếp sương khói xông người dần dần tán đi, nàng đầu đầy

mồ hôi mới đi tới trong phòng bếp, trong lòng tức giận nghĩ, nàng nhất

định phải nghĩ biện pháp cải thiện bếp nấu quái đản này một chút, không

thể để cho nó mỗi lần nấu cơm đều xông chết người như vậy đi? Hơn nữa

cũng không biết chuyện gì xảy ra, lúc trước khi ở nhà Lý thẩm nhi, hình

như nàng có hỗ trợ bổ sung củi vào trong bếp lò, cũng không có thấy khói lớn như vậy đi?



Chẳng lẽ là bếp nấu của Tô gia có vấn đề?



Quên đi, trước không nghĩ nữa, nhanh chóng cơm nước xong còn phải đi thu thập đống hỗn loạn ở hậu viện.



Vốn tưởng rằng sau khi mua xong tòa nhà, thì nàng có thể sống nhàn nhã.



Nhưng mà, trời biết... thì ra cuộc sống nhàn nhã cũng không phải dễ dàng như vậy.



Chỉ là bữa cơm đầu tiên lúc mới tiến vào Tô gia, nàng đã bị ép buộc quá

mức, còn muốn nhàn nhã qua ngày, vậy thì chuyện thứ nhất chính là phải

học làm sao dùng được bếp nấu lạc hậu này, còn có chính là phải học được nuôi gà...



Lúc một nhà Tô Khuê rời đi, trong nhà còn để lại mấy
sau năm năm, đôi mắt bình tĩnh của đối phương làm cho trong lòng hắn vốn yên ổn lại thêm vài phần phiền chán, ánh mắt mang theo tức giận trừng

tới trước cửa sổ mà Mạc Tử Khanh đang đứng.



Thời điểm chú ý tới

hai mắt đối phương híp lại mang theo sự tức giận nhìn tới mình, Mạc Tử

Khanh thu hồi tầm mắt, lạnh nhạt mở miệng nói với Hàn Lệ ở phía sau: “Đi thỉnh hắn đi lên đi!”



Hàn Lệ lên tiếng trả lời rồi đi ra ngoài, rất nhanh cửa phòng bị đẩy ra, Mạc Tử Khanh thản nhiên xoay người nhìn sang đối diện.



Nhìn bóng dáng đứng ở ngoài cửa đã năm năm không thấy, giọng nói réo rắt của hắn bình tĩnh mở miệng: “Vẫn mạnh khỏe?”



Người ngoài cửa thân hình hơi dừng một chút không thể nhận ra, lập tức trên

tuấn nhan tuyệt sắc khuynh thành cưỡng chế vẻ châm chọc thoáng hiện lên, chậm rãi cất bước đi đến, đôi mắt hoa đào xinh đẹp hơi rũ xuống, khóe

miệng khẽ nâng lên cười nói: “Ha ha... Năm năm không có nhìn thấy ngươi, đương nhiên là ta rất tốt, hơn nữa là càng ngày càng tốt.”



Nhìn

trên gương mặt đối phương khó nén ý châm chọc, cùng với lời nói khiêu

khích, Mạc Tử Khanh chỉ lạnh nhạt gật gật đầu, bình tĩnh ngồi xuống

xuống, hắn nhìn người đối diện lạnh lùng mở miệng: “Thanh Nguyên... Năm

năm!”



Nghe được tiếng nói réo rắt của Mạc Tử Khanh lại kêu ra tên của bản thân, tay đang cầm chén trà của hắn hơi ngừng lại, thân mình

không tự kìm hãm được mà hơi cứng ngắc, một giọt nước trà tràn ra khỏi

chén mà không biết. Một lát sau miệng của hắn mới thoáng hiện lên nụ mỉm cười mê hoặc lòng người thản nhiên mở miệng nói: “Đúng vậy, ta biết,

năm năm!” Thật sự thật lâu rồi.



Mạc Tử Khanh lạnh lùng ngẩng đầu

nhìn đối phương, nhìn thấy khóe miệng mỉm cười của đối phương giống như

lần cuối cùng của năm năm trước khi rời đi, mày của hắn dần dần nhíu

lại.



Ý tứ của hắn (MTK) rất rõ ràng, năm năm... cũng đã đủ cho

hắn (TN) bình phục tâm tình của mình, chẳng lẽ hắn còn không bỏ xuống

được sao?



Hắn không thích nữ nhân kia, cho nên hắn (MTK) hưu

nàng, nhưng mà hắn không nên cướp nàng đi, lại không nên châm ngòi hợp

tác giữa mình và Liễu gia, thậm chí còn liên lụy đến Mặc nhi... chẳng lẽ thời gian năm năm còn chưa đủ?