Sổ Tay Sinh Tồn Khi Bị Chồng Ruồng Bỏ

Chương 29 : Mặc nhi mất tích

Ngày đăng: 00:19 22/04/20


“Không tốt... Không tốt... Đại thiếu gia, xảy ra chuyện rồi.”



Lúc này một hạ nhân vội vã vọt tới trong thư phòng của Liễu Phong Liệt sốt ruột la to.



“Chuyện gì mà hô to gọi nhỏ rồi hả?” Vốn Liễu Phong Liệt đang kiểm tra sổ sách nhíu mày ngẩng đầu nhìn về đối phương, khi nào thì hạ nhân trong Liễu phủ không có quy củ như vậy?



Ở dưới ánh mắt sắc bén của Liễu Phong Liệt, lúc này sắc mặt hạ nhân kia đã xám trắng, cả người run run không thôi mở miệng nói: “Đại, đại thiếu gia... Tiểu chủ tử hắn, hắn...”



Liễu Phong Liệt vốn lại cúi đầu xem xét sổ sách, nghe lời nói ấy mạnh mẽ ngẩng đầu, giọng điệu có vài phần tàn khốc lớn tiếng mở miệng nói: “Mặc nhi hắn làm sao vậy?”



“Tiểu chủ tử hắn, hắn không thấy nữa!” Hạ nhân cả người run run cúi đầu nói ra.



Liễu Phong Liệt mạnh mẽ đứng lên, sắc mặt đại biến vọt tới trước mặt gia nô, một phen túm cổ áo của hắn: “Chuyện gì xảy ra? Không phải vừa rồi Mặc nhi còn đang ở thiên sảnh ôn tập công khóa sao?” Trong khoảng thời gian ngắn, vì sao lại đột nhiên không thấy? Chẳng lẽ là... Mạc Tử Khanh?



Ý tưởng mới vừa hiện lên ở trong đầu Liễu Phong Liệt đã lập tức bị hắn lắc đầu phủ quyết, nếu quả thật là như vậy, lúc trước hắn cũng sẽ không đồng ý để Mặc nhi trở lại Liễu gia.



Vậy rốt cuộc Mặc nhi đi đâu?



Chẳng lẽ... Là kẻ bắt tiểu muội đi, lúc này lại chạy tới bắt Mặc nhi?



“Phân phó xuống, toàn bộ đi tìm cho ta, nhất định phải tìm được Mặc nhi.” Liễu Phong Liệt vội vàng bỏ lại những lời này sau đó liền chạy ra bên ngoài.



Mới vừa đi được hai bước, đột nhiên hắn dừng lại, mày dần dần nhíu lại, đột nhiên nghiêng người nhìn về phía hạ nhân đang ở phía sau hỏi: “Lúc Tam thiếu gia rời đi, Mặc nhi có ở đây không?”



Ách... Người hầu sửng sốt một chút, suy tư hồi lâu sau mới do dự lắc lắc đầu: “Không rõ ràng lắm...”



Nghĩ đến hôm nay lúc Phong Viêm và mình nói chuyện ở thư phòng, còn có Mặc nhi trưởng thành sớm, trong lòng Liễu Phong Liệt ẩn ẩn có loại dự cảm không ổn, nhanh chóng xoay người ở trên án thư nhanh chóng hạ bút viết xuống một phong thơ đưa cho hạ nhân phân phó nói: “Nhanh chóng kêu người ra roi thúc ngựa đưa phong thư này đến phân hội Lâm Lan thành, để bọn họ chuyển giao gấp cho Tam thiếu gia.”



Sau khi thấy hạ nhân mang thư lui ra, Liễu Phong Liệt khó nén lo lắng đi ra bên ngoài, chuẩn bị phân phó người trong phủ đệ đi tìm.




Mà vào lúc này trong con ngõ nhỏ Phượng Thiên đã đuổi theo, một bóng dáng đột nhiên xuất hiện ở tại nơi đó.



Đối phương cảnh giác nhìn quanh bốn phía, sau khi phát hiện cũng không có ai, thế này mới mở miệng nhỏ giọng nói thầm một câu rồi vội vàng rời đi.



Từ trong miệng đối phương mơ hồ nghe được một câu: “Sớm biết nhất định sẽ cho người theo dõi ta, nhưng mà muốn theo dõi ta, không có cửa đâu...”



Người này vừa vặn chính là Tô Nhược Hàm mà Phượng Thiên đã đánh mất.



Lúc nàng ở Hương Phiêu Trai đi ra, cũng đã đoán Phượng Vân Cẩm cười giống như hồ ly hẳn là sẽ phái người đi theo nàng cho coi. Nàng liền lung lay đi dạo lung tung một vòng ở chợ, quả nhiên bị nàng nhìn thấy cái tên gọi là Phượng Thiên đi theo mình, nàng liền đi tới ngõ nhỏ bên này.



Sau khi tiến vào ngõ nhỏ nàng liền trốn đi vào không gian, sau đó nghe được bên ngoài không còn thanh âm, nàng cũng không dám đi ra.



Bởi vì thời gian ở bên ngoài khác biệt với trong không gian, nàng một mình ở trong không gian bận việc hơn nữa ngày, thu hoạch rất nhiều gia vị gừng, hạt tiêu, còn có hành và tỏi. Sau khi thu hoạch xong, nàng lại trồng một đám lớn một lần nữa, nàng mới ở trong không gian thay bộ nam trang kia ra, ngược lại mặc vào quần áo thường ngày rồi mới lắc mình ra khỏi không gian.



Vì để cẩn thận, lần trước nàng đi chợ có mua một cái đấu lạp (nón) mang theo sa mỏng mang ở trên đầu. Nàng cũng không tin đã như vậy rồi, đối phương còn có thể nhận ra bản thân hay sao?



Ra khỏi ngõ nhỏ, Tô Nhược Hàm chuẩn bị đi sang đường đối diện mua vài cái bồn chậu chén muỗng, chuẩn bị dùng để đặt ở trong không gian, vạn nhất ngày nào đó nàng gặp phải chuyện gì cần tránh ở trong không gian, nàng còn có chút đồ dùng sinh hoạt nhà bếp, như vậy ở bên trong ngốc bao lâu cũng không có vấn đề.



Lúc đi ngang qua cửa một khách điếm, nàng bị người phía trước lao nhanh vọt tới đụng phải một cái.



“Thực xin lỗi!” Đối phương vội vàng nói một tiếng, sau đó liền cùng người phía sau nhanh chóng vọt vào trong khách điếm.



Vào lúc nàng rũ mắt thì nhìn thấy đối phương là một nam nhân ôm một đứa nhỏ, mà vẻ mặt đứa nhỏ kia đỏ bừng, ánh mắt có chút mơ hồ, có lẽ là đứa nhỏ kia sinh bệnh, cho nên nam tử đó mới lo lắng như vậy đi.



Xoay người rời đi nàng không có phát hiện, đứa nhỏ được đối phương ôm vào trong lòng vội vàng rời đi, khi nhìn thấy khuôn mặt của nàng ở phía dưới đấu lạp, hơi suy yếu miệng mấp máy môi, hai chữ yếu ớt bật ra từ trong miệng.



Mẫu thân...