Sổ Tay Sinh Tồn Khi Bị Chồng Ruồng Bỏ
Chương 3 : Món nợ kếch xù
Ngày đăng: 00:19 22/04/20
Editor: ChieuNinh
Tô Nhược Hàm vừa đi theo Lý thẩm nhi từ phòng bếp ra, liền nhìn thấy vài người đang đứng ngoài cửa. Mà lúc này vẻ mặt Lý đại thúc phẫn nộ trừng mắt nhìn người cầm đầu đám người kia một cái, Đại Thạch râu xồm bị Lý thẩm nhi nói là da mặt mỏng, lúc này là vẻ mặt phẫn nộ níu chặt vạt áo trước của người cầm đầu.
Rốt cuộc là phát sinh chuyện gì?
Ngoài cửa tổng cộng có năm người đến đây, trong đó người cầm đầu bị Đại Thạch níu chặt vạt áo trước bị nhấc lên rồi. Nhìn ánh mắt Lý đại thúc phẫn hận, vừa rồi là ông ấy rống giận kêu đối phương lăn đi, hẳn là người này rồi.
Liếc mắt nhìn người nọ một cái, Tô Nhược Hàm âm thầm may mắn, cũng may vừa rồi còn chưa kịp ăn bữa sáng, bằng không nhìn thấy người này nàng nhịn không được vị chua trong bụng mà phun ra thì lãng phí lương thực rồi.
Kỳ lạ... Người nọ hơn bốn mươi tuổi, để hai hàm râu thành chữ bát (八) trên mép, vừa nhìn liền biết không phải là thứ tốt.
Nhưng lại mặc một thân trường bào màu vàng tục khí, cao chừng 1m5, hiển nhiên là phiên bản của Võ Đại Lang hơn nữa là phiên bản thăng cấp. Còn có thể trọng của người nọ hoàn toàn tuyệt đối còn nặng hơn so với con lợn xề (heo mẹ) vừa rồi khi Tô Nhược Hàm đi ra không cẩn thận nhìn thấy ở trong hàng rào nhà Lý thẩm nhi. Một đống vàng rực... thứ kia giống như cái gì ấy nhỉ?
Ngươi nói thằng nhãi này đều đã ú thành như vậy, lại có thể còn dám ra ngoài đi dạo. Cũng may vị trư huynh này không phải sinh ra ở hiện đại, phải biết rằng hiện đại thịt heo cũng sang quý nha, hơn mười đồng tiền một cân đó, cắt hết thịt thằng nhãi này cũng có thể bán được không ít tiền đâu!
Còn có nha... Đại Thạch huynh, lão nhân gia nhà ngươi cũng thực uy vũ...
Tuy nói ngươi là một người thực cao lớn khỏe mạnh, nhưng mà ngươi tay không xách một con "heo mập" nặng gần hai trăm cân chẳng lẽ sẽ không mỏi sao? Tay của lão nhân gia ngài không mỏi, Tô Nhược Hàm nàng ngắm nhìn cũng cảm thấy trong lòng cấp bách.
Lý đại thúc ở thời điểm đối phương nói ra con số trên trời đó, thì đã ngây người ở tại chỗ rồi. Lúc này vẻ mặt của ông là tuyệt vọng nhận mệnh nhìn về phía Hoàng lão gia kia, ông không thể để cho đứa con trai còn sót lại đi ngồi tù. Đã mất đi một đứa con gái rồi, không thể ngay cả Đại Thạch cũng mất đi...
Tô Nhược Hàm đứng ở một bên từ đầu tới cuối không nói tiếng nào, trầm mặc giống như không tồn tại. Thấy biểu cảm trên mặt Lý đại thúc, cũng đã đoán được có lẽ ông phải thỏa hiệp rồi.
Chỉ là chuyện xảy ra trước mắt này, thực rõ ràng chính là người khác thiết kế một cái bẫy, mà mục đích cuối cùng chẳng qua là mong muốn đạt được cái gọi là vườn trái cây mà thôi. Dù một nhà Lý thẩm nhi biết đó là cái bẫy, nhưng hiện tại lại một chút biện pháp cũng không có. Suy cho cùng hiện tại không lấy ra tiền, Đại Thạch sẽ bị Hoàng lão gia báo quan bắt đi.
Một nhà Lý đại thúc cứu chủ nhân thân thể này, hơn nữa biết rõ trong bao quần áo của nàng có bạc và ngân phiếu, lại cũng không có lấy đi, nếu đối phương lấy hết bạc đi, nàng tỉnh lại cũng không biết.
Hiện tại nàng vẫn không đành lòng nhìn cả nhà này bị người bắt nạt thảm như vậy.
Nghĩ đến bản thân nàng tỉnh lại nhìn thấy ngân phiếu một trăm lượng trong bao quần áo, cùng với vài mảnh bạc vụn kia, cuối cùng nàng thở dài một hơi, cũng không biết mấy mảnh bạc vụn có mấy lượng. Chỉ hy vọng con heo mập trước mắt này thư thả một chút thời gian, để cho bọn họ tìm biện pháp mới được.
”Được... Ngươi muốn một trăm hai mươi lượng, chúng ta liền đưa cho ngươi một trăm hai mươi lượng... Nhưng mà hy vọng ba ngày sau ngươi lại đến lấy!” Tô Nhược Hàm thấy Lý đại thúc đã muốn mở miệng thỏa hiệp, nhất thời bước lên trước một bước cướp lời mở miệng nói.
Tô Nhược Hàm thình lình bước ra, làm cho ánh mắt mọi người ở đây đều nhìn qua, nhất là Hoàng lão gia, giống như là lúc này mới chú ý tới nàng.
Nhìn khuôn mặt Tô Nhược Hàm kiều diễm như hoa, trong nháy mắt trên mặt heo của Hoàng lão gia liền lộ ra biểu tình mê đắm, một cái móng heo liền đưa tới khuôn mặt Tô Nhược Hàm: “A... Đây rốt cuộc là tiểu nương tử ở đâu tới... Xem khuôn mặt này... A... Đau quá, buông tay, ngươi mau buông tay.”