Sổ Tay Sinh Tồn Khi Bị Chồng Ruồng Bỏ

Chương 41 : Là quan hệ như thế nào

Ngày đăng: 00:20 22/04/20


Editor: ChieuNinh



Cho tới bây giờ Tô Nhược Hàm không nghĩ tới, lúc thật sự bị bức bách, nàng cũng có thể lạnh lùng đối mặt chuyện đoạt tính mệnh người khác như vậy, cho nên nói con người là ích kỷ, nhất là Tô Nhược Hàm nàng lại một người càng ích kỷ.



Nàng xuất thần đứng ở trong sân, nhìn phương hướng thân hình khỏe mạnh của Phượng Thiên khiêng Phùng mập mạp biến mất, nửa ngày sau mới sâu kín thở dài một hơi.



Mồng một đầu năm, khiến cho nàng chứng kiến sự hắc ám của thế giới này.



Càng làm cho nàng hoàn toàn thấy rõ, ở nơi này... Nếu những người này muốn một người biến mất vô tung là dễ dàng cỡ nào.



Ở chỗ này cho dù có quan phủ tồn tại, nhưng mà giáp mặt với thế lực ngập trời tồn tại, quan phủ lại có tác dụng gì đây? Giống như hôm nay nàng chứng kiến như vậy, một người lặng yên mất tích không một tiếng động, ngay cả thi thể cũng không thấy được, ai mà biết người đó đi nơi nào, sống hay chết ai biết được? Vấn đề muốn tra ra hung thủ là ai, khó lại càng thêm khó.



Chuyện ngày hôm nay làm cho Tô Nhược Hàm thấy rõ ý niện sinh tồn ở thời đại này, mà trình độ nguy hiểm của Phượng Vân Cẩm này cũng xa hơn nàng suy nghĩ ban đầu. Ngẫm lại trước đó nàng ở trước mặt hắn trắng trợn cò kè mặc cả, lúc này nghĩ đến mới biết đó là một việc nguy hiểm cỡ nào?



Thật lâu sau, còn đang ngẩn người Tô Nhược Hàm phát hiện vạt áo của mình bị kéo, bên cạnh vang lên tiếng Mặc nhi lo lắng: “Mẫu thân... Tuyết rơi, sao người lại đứng ở chỗ này vẫn không nhúc nhích?”



“Ồ... Tuyết rơi à?” Tô Nhược Hàm kinh ngạc ngẩng đầu nhìn thoáng qua, phát hiện trong không trung không biết khi nào thì tuyết lại bắt đầu rơi.



“Ha ha... vừa rồi mẫu thân suy nghĩ buổi tối làm cái gì ăn ngon cho Mặc nhi, trong lúc nhất thời nên xuất thần, đi vào nhà thôi, đừng để lạnh.” Sau khi Tô Nhược Hàm lấy lại tinh thần, nhanh chóng cười cười, cúi người ôm lấy Mặc nhi đi vào trong nhà.


Liễu Phong Viêm nghĩ tới Phượng Vân Cẩm này có chuyện sâu xa cùng với huynh đệ mình, nhất thời sắc mặt không tốt, khuôn mặt tuấn tú lạnh xuống quát: “Họ Phượng, ngươi tới nơi này làm cái gì?”



Lúc Phượng Vân Cẩm nhìn thấy phụ tử ba người Liễu gia, tươi cười ôn hòa vô hại trên mặt lại sâu sắc hơn, trong mắt có ý tứ hàm xúc khó hiểu, chiết phiến trong tay xoay tròn ở đầu ngón tay, hắn cười đến có chút vô tội mở miệng nói: “Không phải treo giải thưởng ngàn lượng hoàng kim sao? Ta yêu tiền không được à? Chẳng lẽ nói... Chỉ cho phép huynh đệ Liễu gia ngươi ái tài như si, thì không cho Phượng mỗ ta yêu tiền?”



“Ngươi... Sao ta lại không biết, khi nào thì thân là đại thiếu gia Phượng gia con một nhà giàu nhất Phượng Lan quốc lại nghèo túng đến nỗi có thể vừa mắt ngàn lượng hoàng kim rồi hả?” Liễu Phong Viêm thở gấp, nhất thời có chút nôn nóng nói ra lời châm chọc.



Vừa dứt lời, Phượng Vân Cẩm bên kia còn chưa mở miệng, bên này Liễu Phong Liệt đã không vui nhíu nhíu đầu mày, giọng nói lành lạnh mở miệng khiển trách: “Phong Viêm... Câm miệng!” Sau khi nói xong hắn mới ngẩng đầu nhìn sang Phượng Vân Cẩm, thần sắc mang theo chút hoài nghi và thăm dò mở miệng hỏi: “Phượng đại thiếu gia, ngươi có tin tức người trong bức họa?” Nếu nói đúng vậy, đừng nói là ngàn lượng hoàng kim, chỉ sợ là điều kiện bất bình đẳng, Liễu gia cũng phải cân nhắc một chút.



“Ha ha... vậy thì không... Nhưng thật ra ta muốn hỏi trước một chút, người trong bức họa có quan hệ như thế nào với các ngươi đây? Lại có thể để cho Liễu gia các ngươi treo giải thưởng ngàn lượng hoàng kim đến tìm kiếm. Nếu ta nhớ không lầm, đại thiếu gia Liễu gia lại nổi danh là vắt cổ chày ra nước ở Thương Lan quốc, điển hình vắt chày ra nước. Mà Liễu gia Tam thiếu lại vơ vét của cải thành si, lúc trước còn chạy đến Phượng Lan quốc đoạt lấy sinh ý với ta... Các ngươi lại bỏ được dùng nhiều tiền, người trong tranh này, đến cùng có thân phận như thế nào đây?” Thần sắc Phượng Vân Cẩm hào phóng ngồi vào đối diện Liễu Phong Liệt, lại không nhìn điệu bộ của Liễu Thiên Nguyên trông mong nhìn hắn, còn có vẻ mặt Liễu Phong Viêm tức giận trừng mình, trên mặt mang theo ôn hòa tươi cười hỏi.



Kỳ thật hắn thật là có chút muốn biết, thân phận của nữ nhân kia và Liễu gia ra sao, nhất là thời điểm hắn phát hiện trong Lâm Lan thành lại không chỉ có một nhóm người đang tìm kiếm nàng, ý tưởng này cũng càng thêm mãnh liệt.



Nhất là hôm nay hắn phát hiện, số tiền lớn treo giải thưởng tìm kiếm lại là hai "Cố nhân" của mình là nữ nhân và đứa nhỏ Mặc nhi kia, vậy thì hứng thú quả thực tăng lên gấp bội.



“Vậy rốt cuộc ngươi có tin tức bọn họ hay không?” Liễu Phong Liệt nhíu mày, cũng không nói gì về quan hệ của mình và hai người trong hình vẽ, ngược lại là mở miệng chất vấn.



“Nếu có, các ngươi có nguyện ý trả giá đại giới gì đây?” Khóe miệng Phượng Vân Cẩm khẽ nhếch, thần sắc có ý vị không rõ mở miệng.



Hết chương 41.