Sổ Tay Sinh Tồn Khi Bị Chồng Ruồng Bỏ

Chương 73 : Tự đưa tới cửa

Ngày đăng: 00:20 22/04/20


Editor: ChieuNinh



Chuyện tửu lâu mới khai trương, nàng đã sớm giao cho Phượng Vân Cẩm đi để ý, cũng đưa qua vật phẩm cần cho tửu lâu. Bởi vì thình lình xảy ra chuyện hôn sự, hiện tại tửu lâu mới cũng để Phúc bá đi qua chủ trì đại cục, mà Phượng Vân Cẩm chính là sau khi tới cửa lừa gạt nàng một câu ở nhà chờ, thì người cũng không có xuất hiện.



Mấy ngày gần đây Tô Nhược Hàm vẫn im lặng ngốc ở nhà, bởi vì nàng mỗi ngày làm bạn cùng học bài nên Mặc nhi lại tiến bộ không ít, nhưng cũng bởi vì ngốc ở nhà, nàng mới biết được chuyện tốt hai đứa Mặc nhi và Tiểu Bạch này làm.



Lúc này khuôn mặt nhỏ nhắn của Mặc nhi đang nhăn nhó giống như cái bánh bao đứng trung bình tấn ở trong sân.



Mà Tô Nhược Hàm phía đối diện với bé thì lại ngồi trên cái ghế nhỏ ở chỗ kia, trước mặt của nàng còn bày ra vẻ một cái giá đỡ bằng gỗ, trên mặt trải ra một tờ giấy, lúc này nhìn thấy mẫu thân nhà mình đang cầm một cục than củi rất nhanh họa đến họa đi ở trên đó. Mặc nhi xoay chuyển tròng mắt, lặng lẽ nâng lên cằm, ánh mắt lặng lẽ nhìn lên trên tờ giấy trắng, kết quả vừa vừa động chợt nghe Tô Nhược Hàm ở đối diện đầu cũng không nâng một cái nhẹ nhàng nói: "Mặc nhi đừng nhúc nhích nha... Đừng tưởng rằng mẫu thân không phát hiện, lại động đậy thì buổi tối đầu sư tử kho tàu mẫu thân liền cho Tiểu Bạch ăn hết, con xem biểu hiện của Tiểu Bạch đều hơn con." Nàng vừa nói, động tác xuống tay lại chưa từng ngừng lại.



Mặc nhi nghe xong mẫu thân nhà mình nói, lúc này ủy khuất mím cái miệng nhỏ nhắn, ánh mắt cực vì u oán nhìn lại bên phải của mình. Chỉ thấy tên Tiểu Bạch kia lúc này ngồi ở đó giơ hai chân trước đứng lên như vậy. Buồn bực không thôi nhất là, trên cái đầu lông xù của Tiểu Bạch còn đang đội một cái mâm đựng đầy trái cây. Thấy Mặc nhi nhìn sang, cái đầu lông xù của Tiểu Bạch lặng lẽ nghiêng đầu liếc mắt nhìn Mặc nhi một cái, trong cặp mắt xanh lam dựng thẳng là bộ dáng đầy đáng thương hề hề.



Lặng lẽ liếc mắt nhìn mẫu thân cúi đầu ngồi ở đối diện một cái, Mặc nhi quay đầu mím cái miệng nhỏ nhắn, giọng nói mềm mại đáng thương hề hề mở miệng nói: "Mẫu thân... Mặc nhi sai rồi..." Phối hợp với tiếng Mặc nhi nhận sai, lúc này Tiểu Bạch ở bên cạnh cũng ngao ô hai tiếng, đầu đội mâm đựng trái cây cũng không dám có một cử động nhỏ nào.



Mặc nhi lại vội vàng thêm một câu nữa: "Mẫu thân... Tiểu Bạch nói nó cũng biết sai rồi."



Vốn đang nhanh chóng phác họa hình dáng của Mặc nhi và Tiểu Bạch ở trên tờ giấy trắng, Tô Nhược Hàm nghe được một người một sói Mặc nhi và Tiểu Bạch ở đối diện đang hát xướng đàm phán, đột nhiên tay nàng run lên một cái. Diendanlequydon~ChieuNinh Vừa bực mình vừa buồn cười ngẩng đầu nhìn hai vị ở đối diện này, nàng dùng sức ho khan, áp chế ý cười trên khóe miệng, vẫn cứ làm ra vẻ mặt nghiêm túc không thôi hỏi: "Thật sự biết sai rồi? Vậy con nói một chút xem sai ở chỗ nào?"




Nhíu nhíu mày, Tô Nhược Hàm vẫn xoay người đưa tay đến chóp mũi của hắn thăm dò. Khi phát hiện còn có hơi thở nhàn nhạt, nàng tức giận hừ lạnh một tiếng. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Trước kia người này đối với mình như vậy, hiện tại thì ngã quỵ trong tay mình, cứ để cho hắn cứ đổ máu đến chết sau đó chôn ở hậu viện này làm phân bón đi, hay là trước cứu sống hắn rồi trói lại, chậm rãi ngược đãi đây?



Đang lúc nàng chưa có chủ ý, bên kia lại truyền đến tiếng vui đùa ầm ĩ, là Mặc nhi mang theo Tiểu Bạch chạy đến hậu viện. Từ xa xa Mặc nhi nhìn thấy một người nằm trên mặt đất, lập tức dẫn Tiểu Bạch thí điên thí điên chạy tới, hưng phấn không thôi hỏi: "Mẫu thân... Sao người này lại nằm ngủ ở trong viện chúng ta vậy?" Ủa... Người này nhìn thật quen mắt... Không phải lần trước khi phụ thân đến, người này nói chuyện với phụ thân sao?



Vốn Mặc nhi muốn nói, nhưng lại nghĩ đến mẫu thân không thích mình nhắc tới phụ thân, trái lại bé nuốt lời muốn nói trở vào, nhất thời có chút tò mò mở miệng: "Mẫu thân..."



Tô Nhược Hàm đang đắn đo cân nhắc, lúc này đột nhiên bị tiếng kêu của Mặc nhi mà bừng tỉnh, phát hiện Mặc nhi đã ngồi xổm trước mặt mình nhìn lên Thanh Nguyên, còn có cái mũi của gia hỏa Tiểu Bạch đã động đậy ngửi tới trên bụng tràn ra máu của Thanh Nguyên. Tô Nhược Hàm suy nghĩ một chút quay đầu nói với Mặc nhi: "Mặc nhi... con giúp mẫu thân đi lấy dây thừng lần trước mẫu thân dùng để buộc bó củi đến trong phòng mẫu thân đi."



Mặc nhi không hiểu ra sao, nhưng mà vẫn ngoan ngoãn gật gật đầu.



Đợi cho sau khi Mặc nhi rời khỏi, khóe miệng Tô Nhược Hàm mới nở nụ cười cổ quái nhìn chằm chằm Thanh Nguyên trên đất, vậy cũng đừng trách ta, là tự ngươi đưa mình lên cửa. Miệng nàng bất giác tươi cười, làm cho Tiểu Bạch ngồi xổm ở bên cạnh nàng kêu ngao ô một tiếng, thật là khủng khiếp, chủ nhân tươi cười thật là khủng khiếp.



"Tiểu Bạch... Nhanh chút lại đây kéo hắn tới trong phòng cho ta đi, dùng sức kéo cho ta, dù sao giữ lại cái mạng không chết là được rồi." Tô Nhược Hàm kéo một chút thì mệt không chịu được, vội vàng kêu Tiểu Bạch tới hỗ trợ.



Hết chương 73.