Sổ Tay Sinh Tồn Khi Bị Chồng Ruồng Bỏ

Chương 76 : Nước ấm nấu ếch

Ngày đăng: 00:20 22/04/20


Editor: ChieuNinh



Tô Nhược Hàm có chút chột dạ cúi đầu nhìn mũi chân của mình, tuy nói nàng đáp ứng gả cho Phượng Vân Cẩm tính ra là một cuộc giao dịch. Nhưng chí ít là nàng cũng sắp phải gả cho hắn, hiện tại lại bị hắn đụng phải nàng đang bị người khác dụ dỗ cự hôn, việc này thế nào cũng có chút không thể nào nói nổi.



Nàng xấu hổ ho khan cười cười: "Khụ... Ha ha, cái kia... tên Thanh Nguyên kia cho tới nay đều ước gì muốn chỉnh chết ta, vừa rồi hắn nói hươu nói vượn ta căn bản không có quan tâm, ngươi cũng biết ta hoàn toàn không nhớ rõ mấy chuyện hắn nói."



Vốn tưởng rằng là an ủi một câu, cũng không ngờ Phượng Vân Cẩm ở đối diện ánh mắt sáng quắc nhìn nàng, đột nhiên nhếch môi mỏng hỏi: "Vậy nếu nàng nhớ rõ, có phải nàng sẽ đồng ý theo như lời của Thanh Nguyên, mang theo Mặc nhi trở lại bên cạnh Mạc Tử Khanh hay không?" Khi hỏi đến câu sau, thân hình của hắn không tự kìm hãm được mà tới gần nàng hơn, làm cho Tô Nhược Hàm có chút khẩn trương hơi hơi ngửa ra sau.



Đôi mắt sáng trong trên tuấn nhan của Phượng Vân Cẩm thẳng tắp chống lại con ngươi của nàng, thân hình hơi cúi vừa vặn là cúi đầu nhìn chằm chằm nàng. Hơi thở ấm áp đảo qua khuôn mặt trắng noãn của Tô Nhược Hàm, làm cho nàng hơi hơi sửng sốt một chút, qua một lúc lâu sau sắc mặt hơi không được tự nhiên nghiêng đầu, lộ ra cần cổ trắng nõn nhiễm vẻ đỏ ửng ở dưới tầm mắt của hắn, nàng nhìn sang hướng khác tức giận nói thầm: "Ngươi, ngươi nói hươu nói vượn cái gì đấy? Ta cũng không phải là Liễu Hương năm năm trước cái kia, đừng nói ta không nhớ rõ chuyện trước kia, cho dù nhớ rõ cũng sẽ không mang theo Mặc nhi trở lại bên cạnh Mạc Tử Khanh." Chỉ vì cho tới bây giờ nàng cũng không phải là Liễu Hương yêu Mạc Tử Khanh, hơn nữa Mạc Tử Khanh lạnh lùng như vậy, thậm chí tính cách lạnh nhạt thờ ơ ích kỷ như vậy, quả thực không phải Tô Nhược Hàm có thể chịu nổi.



Mà vì sao hôm nay Phượng Vân Cẩm thoạt nhìn là lạ nhỉ?



Chẳng lẽ là vừa rồi gia hỏa này ở ngoài cửa nghe được chuyện năm năm trước từ trong miệng Thanh Nguyên, cho nên hắn mới cổ quái như vậy?



Tô Nhược Hàm quay đầu đi nên chưa phát hiện, Phượng Vân Cẩm vẫn nhìn của nàng khi nhìn thấy ở trên cổ nàng hiện lên vệt đỏ ửng thì con ngươi tối sầm, giọng nói của hắn hơi ám ách: "Không tệ... cũng may nàng không có tâm tư như vậy, bằng không ta..." Bằng không chỉ sợ ta sẽ hóa thân thành ma đi giết Mạc Tử Khanh.



Khi nào thì bắt đầu, hắn đã khắc sâu nàng ở đáy lòng của mình, trở thành người duy nhất của mình chứ?



Vừa rồi ở ngoài phòng, khi nghe được Thanh Nguyên mê hoặc nàng, kêu nàng mang theo Mặc nhi trở lại bên cạnh Mạc Tử Khanh, trong nháy mắt đó, Phượng Vân Cẩm thật sự muốn giết chết tru diệt Mạc Tử Khanh đến sau mình một lát, cũng đang đứng ở bên cạnh cùng với hắn đang nghe trộm ở góc tường.



Trong nháy mắt kia trong lòng mãnh liệt tức giận mà sát ý chợt lóe rồi biến mất, làm cho Phượng Vân Cẩm hơi hơi sửng sốt một chút. Tuy rằng lần đầu tiên hắn nhìn thấy Mạc Tử Khanh, khi biết được hắn là chồng trước của Tô Nhược Hàm, tâm tính liền ôm sự bài xích đối với hắn ta. Nhưng vừa rồi nghe Thanh Nguyên nói xong, trong lòng hắn đột nhiên có chút khủng hoảng, sợ hãi nghe được sự đáp ứng từ trong miệng nàng. Dù sao cho tới bây giờ nàng cũng không có phát hiện tâm ý của mình đối với nàng, nói đến cái này cũng coi như là hắn tự bê đá đập chân mình...



Ở trong nháy mắt vấn đề Thanh Nguyên nói ra, Phượng Vân Cẩm khủng hoảng, hắn phức tạp nhìn thoáng qua vẻ mặt lạnh lùng của Mạc Tử Khanh ở bên cạnh, cùng với trong đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng có vẻ đăm chiêu chợt lóe rồi biến mất của hắn ta. Cuối cùng Phượng Vân Cẩm hắn nhịn không được mà đẩy cửa đi vào đánh gãy câu trả lời của Tô Nhược Hàm.



Cho tới bây giờ, câu trả lời của Tô Nhược Hàm, thế này mới làm cho sự khủng hoảng trong lòng Phượng Vân Cẩm theo gió rồi biến mất. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Nghĩ đến nàng nói cho dù nhớ rõ chuyện trước kia, nàng cũng sẽ không mang theo Mặc nhi trở lại bên cạnh Mạc Tử Khanh, lãnh ý trên mặt Phượng Vân Cẩm mới rút đi, hiện ra ý cười ấm áp, nhìn chằm chằm dung nhan không tính là cực đẹp, nhưng lại vô cùng dễ nhìn của nàng.
Nhưng khi tầm mắt ở chống lại đối phương, nàng giật mình, cong môi buồn bực nói: "Sao ngươi lại tới đây? Không phải thiếu gia nhà ngươi mới vừa đi ra đó sao?"



Đối phương không có trả lời nàng, chỉ là một đôi mắt lạnh lùng nhìn nàng, thật lâu sau mới mở miệng nói: "Ngươi có biết hay không, có đôi khi ta thật sự suy nghĩ, rốt cuộc ngươi có sức quyến rũ gì, lại có thể làm cho thiếu gia một lòng hướng về ngươi đến bước này. Nhiều lần, ta thật sự muốn không để tâm đến mệnh lệnh của thiếu gia mà đến hỏi ngươi, tâm của ngươi làm tảng đá hay sao?"



Người tới là Phượng Thiên, lời nói của hắn làm cho Tô Nhược Hàm nhíu mi ngẩng đầu: "Có ý tứ gì?"



Phượng Thiên không có quan tâm vấn đề của nàng, mà là lập tức đi đến bên cạnh nàng, đứng ở đó nhìn giá y đỏ tươi ở trên bàn, giọng điệu lạnh lùng như tự thuật nói: "Bộ giá y này là thiếu gia tự mình thiết kế, Dạ Minh châu trên mũ phượng là viên lớn nhất trong của hồi môn của Thái Hoàng thái hậu năm đó. Hắn cầu xin thật lâu mới cầu được, chỉ vì hắn cảm thấy ngươi mới là Minh Châu chân chính, cho nên cảm thấy chúng nó rất xứng đôi với ngươi, nhưng mà ngươi lại ghét bỏ tâm ý của thiếu gia."



Không đợi Tô Nhược Hàm mở miệng, Phượng Thiên hơi hơi xoay người, trong con ngươi lạnh như băng có ý trách cứ nhìn nàng: "Ngươi cho là vì sao thiếu gia cưới ngươi? Lão Vương gia bức thiếu gia thành thân sinh con bao nhiêu năm, khi nào thì thiếu gia hắn thỏa hiệp? Ngươi cảm thấy thiếu gia là vì ngăn chặn lão Vương gia bức hôn, cho nên mới cưới ngươi sao? Ngươi có biết thiếu gia vì buổi hôn lễ này, rốt cuộc dùng bao nhiêu tâm tư hay không?" Cũng hoặc là nói, hắn vì nữ nhân là ngươi mà dùng bao nhiêu tâm tư, nhưng mà ngươi lại một chút cũng không có nhận thấy được.



"Phượng Thiên... Ngươi nói..." Tô Nhược Hàm không dám tin ngẩng đầu.



Lời của nàng cũng không có nói xong, Phượng Thiên đã liếc mắt nhìn nàng một cái sau đó lạnh lùng xoay người: "Chuyện của Liễu gia, ngươi thực sự cho rằng đơn giản giống thiếu gia nhẹ nhàng bâng quơ nói mấy câu như vậy sao? Ngươi có biết lần này hắn đi lại có bao nhiêu nguy hiểm hay không? Ngươi không biết... Cái gì cũng không biết, lại còn lạnh lùng nói với hắn, hôn lễ của các ngươi chính là một giao dịch, thậm chí ngay cả giá y hắn tự mình thiết kế cũng bị ngươi ghét bỏ tồi tệ. Ngươi có biết tâm ý của thiếu gia đối với ngươi? Ngươi có cảm thấy cho tới bây giờ hắn đều đang đùa cười trêu chọc ngươi hay không? Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh Đó là bởi vì hắn sợ ngươi chạy mất. Ngươi... bết không? Cho tới bây giờ, ta đều cảm thấy ngươi không xứng với thiếu gia của nhà ta, bởi vì tâm của ngươi làm bằng đá, thậm chí là còn muốn cứng rắn hơn tảng đá, chỉ vì... Giọt nước còn có thể xuyên thủng đá, vì sao ngươi lại..." Lúc nói tới đây, hắn đã phi thân nhảy lên đầu tường, phức tạp liếc mắt nhìn nàng một cái rồi cuối cùng biến mất.



Vừa rồi từ một chỗ bí mật gần đó, đủ loại biểu tình của thiếu gia đều bị hắn nhìn thấy rất rõ ràng, bao gồm thất vọng và phức tạp của hắn, còn có mất mát sau đó. Không chỗ nào mà Phượng Thiên nhìn không rành mạch, cho nên lúc này mới nhịn không được mà chạy ra, hung hăng tức giận mắng nữ nhân mà thiếu gia một lòng đối đãi một chút, cũng có ý tứ nhắc nhở của nàng.



Tô Nhược Hàm sửng sốt, hoàn toàn sững sờ ở nơi đó...



Vừa rồi Phượng Thiên nói cái gì??



Phượng Vân Cẩm hắn đối với mình, lại... lại...



Lúc này lòng của nàng thực phức tạp, lại có ngọt ngào, nghĩ đến vừa rồi mình nói với Phượng Vân Cẩm như vậy, nàng hối hận thật sâu, liền đứng dậy chạy thật nhanh ra phía bên ngoài.