Sổ Tay Sinh Tồn Khi Bị Chồng Ruồng Bỏ

Chương 79 : Khiến ta đau lòng

Ngày đăng: 00:20 22/04/20


Editor: ChieuNinh



Phượng Vân Cẩm nói một câu bao hàm mùi thuốc súng, trái lại làm cho Tô Nhược Hàm sửng sốt một chút, nàng làm tổ ở trong thùng nước ấm thoải mái có chút chột dạ hơi hơi rụt xuống. Nàng đã nói vì sao lúc đó Phượng Vân Cẩm lại có chút là lạ, hóa ra là hắn là nghe được câu nói kia nàng nói với Thanh Nguyên?



Nhưng mà Phượng Vân Cẩm đi thích nam nhân?



Ý niệm này hiện lên ở trong đầu của Tô Nhược Hàm, nhất thời nàng hung hăng lắc lắc đầu.



Nàng mới vừa biết được tâm ý chân chính của mình, vốn tưởng rằng chỉ cần lạnh nhạt nuôi dưỡng Mặc nhi tại cái thời không xa lạ này sống qua ngày, thật vất vả phát hiện cảm giác của mình đối với con hồ ly Phượng Vân Cẩm này, đột nhiên hắn muốn vỗ vỗ mông đi thích nam nhân, vậy thì làm sao được???



Hung hăng ném đi hình ảnh Phượng Vân Cẩm cười tà đổ lên một tên nam nhân nào đó ra khỏi đầu, đáy lòng thầm kêu... Tuyệt đối không thể.



Vừa nghĩ đến đây, Tô Nhược Hàm đột nhiên nhất thời ồn ào, mạnh mẽ rống lớn: "Không được..."



Vốn sắc mặt Phượng Vân Cẩm có chút khó coi, bị nàng thình lình hô một tiếng mà bị dọa một chút, sau khi hơi kinh ngạc qua đi, lập tức phản ứng kịp ý tứ trong lời nói của nàng. Diendanlequydon~ChieuNinh Trong đôi con ngươi tối đen mang theo vẻ kinh hỉ liếc mắt nhìn bình phong bên kia một cái, khóe miệng thoáng hiện nụ cười tà khí, ngữ điệu lại cực độ vô tội nói: "Tại sao không được, không phải lúc đó nàng nói với Đồng Thanh Nguyên, nam nhân thích nam nhân là thực bình thường sao? Kỳ thật hiện tại ngẫm lại, dù sao nàng trì độn như vậy, ta đào tim móc phổi cho nàng, kết quả nàng lại không có chút tỏ vẻ nào. Hiện tại ngược lại ta cảm thấy, có lẽ ta thực sự có thể cân nhắc một chút chuyện thích nam nhân, dù sao đều là nam nhân, nghĩ đến hẳn là sẽ càng hiểu biết đối phương mới đúng, sẽ không giống như bổn nữ nhân ngốc như nàng... Nàng nói phải không?"



Khi Phượng Vân Cẩm đang mừng thầm nữ nhân ngốc này cũng không phải không có cảm giác với mình, lại có chút tức giận trước kia nàng trì độn, nhất thời nổi lên ý trêu tức cố ý nói những lời nói kia, cũng là trêu đùa nàng.



Là cái rắm nha...


Tiếng khóc vang dội Tô Nhược Hàm còn chưa có phát ra đã bị đẩy ngược trở về, sửng sốt một chút rồi mới phản ứng kịp Phượng Vân Cẩm đang hôn nàng. Vừa há mồm muốn nói chuyện, miệng lại bị đầu lưỡi ấm áp của đối phương chen vào, đầu lưỡi bị cái lưỡi lửa nóng của đối phương bắt cóc đi theo cùng nhảy múa với hắn, nói chuyện... Vẫn là đợi lát nữa rồi nói sau.



Kỳ thật thời điểm vừa rồi đột nhiên nàng bùng nổ khóc ra, chỉ bản thân Tô Nhược Hàm biết, là áp lực cảm xúc trong lòng nàng không đè nén được. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh Cho tới bây giờ cái loại bàng hoàng bất lực khủng hoảng khi đến thời không xa lạ này, còn có lo lắng Mạc Tử Khanh muốn tranh giành Mặc nhi với mình, cũng có ủy khuất của nàng bị tên Thanh Nguyên kia luôn đến đối phó, tất cả cảm xúc đều tồn đọng ở trong lòng của nàng, đã đến cực hạn.



Mà hành vi vừa rồi của Phượng Vân Cẩm trùng hợp liền trở thành một cọng rơm cuối cùng áp đảo những cảm xúc tiêu cực kia, rốt cuộc nàng nhịn không được mà khóc ra, muốn phát tiết một chút.



Có lẽ vừa rồi bộ dáng nàng khác thường rồi khóc lớn, làm cho hắn bị dọa đi?



Dựa vào nam nhân trước mắt này đang cẩn thận che chở mình ở trước ngực, cảm xúc ủy khuất và bàng hoàng trong lòng Tô Nhược Hàm chậm rãi tiêu tán đi. Chẳng biết khi nào thì quần áo ướt sũng ôm ở trong tay đã rơi xuống đất, hai tay nàng chậm rãi vòng lên cổ của hắn, thoáng ngượng ngùng đáp lại nụ hôn của hắn.



Nhận thấy được đáp trả của nàng, hô hấp ấm áp của Phượng Vân Cẩm đột nhiên dồn dập hơn, mắt đang nhắm lại chậm rãi mở ra, bên trong con ngươi đen thâm thúy tăng thêm vẻ u ám. Nụ hôn trên môi của nàng hơi hơi dùng sức, đôi môi lửa nóng, hô hấp có chút dồn dập, hung hăng dùng sức lại hôn nàng một hồi lâu, hắn mới cứng cỏi khống chế mình buông lỏng môi của nàng ra.



Cúi đầu nhìn nữ nhân môi đỏ mọng hơi sưng, hai mắt sương mù đang nhìn mình, Phượng Vân Cẩm hơi nhắm mắt lại, cố gắng áp chế ngọn lửa đang bùng lên ở đáy lòng mình. Lại mở mắt ra lần nữa, con ngươi thâm thúy giống như một hồ sâu nhìn chằm chằm nàng, cổ họng khàn khàn mà trầm thấp nhỏ giọng nói: "Rốt cuộc nàng hạ cổ gì cho ta, vì sao ta cứ như vậy trong bất tri bất giác bị nàng lấy mất trái tim?"



Nghe lời hắn nói, Tô Nhược Hàm có chút xấu hổ oán thầm trong lòng, nàng mới là người bị hạ cổ chứ. Trước kia cũng không ngừng cảnh báo chính mình, hắn là một nam nhân hồ ly nguy hiểm, kết quả bất tri bất giác nàng vẫn có cảm giác với hắn.



Thấy trong đôi mắt hạnh đen nhánh của nàng mang theo vẻ xấu hổ trừng liếc mắt nhìn mình một cái. Nhưng ánh mắt kia ở trong mắt của Phượng Vân Cẩm lại mang theo mị hoặc mê người, nhất thời khắc chế không được mà cúi đầu ngậm lấy đôi môi bị hắn hôn có chút sưng đỏ. Qua một hồi lâu sau mới thở hổn hển buông nàng ra, giọng nói trầm thấp đến cực điểm: "Đột nhiên cảm thấy, thời gian chúng ta thành thân sao mà lâu quá."



Hết chương 79.