Sổ Tay Sinh Tồn Khi Bị Chồng Ruồng Bỏ

Chương 8 : Liễu gia tìm người

Ngày đăng: 00:19 22/04/20


Editor: ChieuNinh



Phượng Dương thành Liễu gia.



Lúc sắc trời dần sáng, hai bóng dáng màu đen cưỡi ngựa rất nhanh đồng thời đứng ở cửa.



Hai người phân biệt từ hai phương hướng chạy qua đây, thời điểm ở cửa chạm mặt đối phương, hai bên gật đầu chào hỏi lẫn nhau một cái liền cùng nhau đi rất nhanh đến trong phòng.



Liễu Thiên Nguyên môt đêm không ngủ lúc này đang ở trong đại sảnh đi tới đi lui, thỉnh thoảng quay đầu nhìn về phía cửa.



”Sao còn chưa có tin tức, cũng không biết rốt cuộc bọn họ có tìm Hương nhi không nữa. Thật sự là gấp chết ta.” Liễu Thiên Nguyên khó nén sắc mặt mệt mỏi nhắc mãi.



”Ai... Con nói phụ thân à, người ngồi xuống trước được không? Người đi tới đi lui đầu con cũng muốn hôn mê, nếu không con về phòng trước đi ngủ một lát đi.” Suốt đêm không ngủ, thiếu niên tuấn mỹ đưa tay nhu nhu huyệt thái dương phát đau của mình, có chút bất đắc dĩ oán giận với Liễu Thiên Nguyên.



”Hỗn đản... hiện tại Hương nhi cũng không có một chút tin tức, ngươi lại còn muốn đi ngủ, rốt cuộc ngươi có phải con ta hay không?” Liễu Thiên Nguyên nổi giận.



”Phụ thân... Ta có phải con của người hay không, ngài còn không rõ ràng hay sao? Cũng không nhìn xem xem gương mặt phụ tử tương tự này của chúng ta, ai! Phụ thân, ngài thật sự hồ đồ rồi.” Thiếu niên ngáp một cái, lười biếng nói liên miên.



”Khụ... Khụ... Ngươi xú tiểu tử này, ngươi là muốn tức chết Lão Tử hay sao?” Liễu Thiên Nguyên tức giận đến sắc mặt đỏ bừng.



”Con nào dám à... Con chỉ là không muốn người quá mức lo lắng...”



Liễu Phong Liệt vẫn ngồi im lặng ở một bên cả đêm nhíu mày mở miệng: “Phong Viêm, câm miệng...!”




Tô Nhược Hàm nàng ra tay đánh cẩu, vốn bởi vì đó là con chó dữ, không nghĩ tới mình đánh cẩu lại đưa tới rắc rối cho một nhà Lý thẩm nhi.



Nghe đối phương nói càng ngày càng khó nghe, Tô Nhược Hàm tranh giành ra tay trước Đại Thạch, vọt đi qua, kéo người đàn bà chanh chua kia rồi quăng tới hai cái tát tai "Bốp bốp", trực tiếp đánh cho bàn tay nàng cũng run lên. Nhìn người đàn bà chanh chua bị mình đánh tới ngây ngốc, nàng gợi lên một chút cười lạnh nói: “Ta nói con chó này làm sao lại hung dữ thấy người là cắn như vậy, hóa ra là chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, là do có một chủ nhân rêu rao hả!”



”Ngươi...”



Một lúc sau mụ Vương chanh chua mới hồi phục tinh thần lại, vuốt hai gò má của mình bị đánh sưng đỏ lên, nhất thời mụ Vương chanh chua mới kêu khóc nói: “Đánh người... Đánh chết người rồi a... người Lão Lí gia kia dẫn người đến đánh chó của ta, còn đánh người! Khinh người quá đáng mà, có còn thiên lý hay không đây, mọi người mau tới bình luận phân xử đi!!!” Vừa nói nàng ta còn vừa đánh về phía Tô Nhược Hàm, dùng sức đi tới túm tóc dài của nàng bị bung ra khi đánh nhau với cẩu, miệng lại lớn tiếng ồn ào "Đánh chết ngươi cái tiểu nương bì" linh tinh các loại.



Sáng sớm vốn yên tĩnh, nhất thời bị tiếng kêu khóc bất thình lình đánh vỡ, chung quanh này còn có người ở nhà nấu cơm, hoặc là còn chưa có rời giường, nghe mụ Vương kêu khóc, đều tò mò từ bên trong nhà đi ra.



Lý gia thôn vốn không lớn, nhà mọi người lại gần kề bên nhau, sau một chút ồn ào, hàng xóm gần đó đều đến xem.



Có một số người sau khi nhận ra kêu khóc ồn ào là mụ Vương, đều lộ ra thần sắc thản nhiên, thực hiển nhiên mụ Vương này nháo như vậy cũng không phải lần đầu tiên. Không biết lão Lí gia làm sao lại không hay ho như vậy, sáng tinh mơ liền trêu chọc đến người đàn bà chanh chua này, chỉ sợ cả ngày hôm nay lại muốn nháo không ngừng.



Hơn nữa nhìn mụ Vương lúc này còn cùng một nữ tử quần áo rách nát, đầu đầy tóc rối bời đánh thành một đoàn, chỉ là nàng kia quần áo cả người dính đầy vết máu, thoạt nhìn có vài phần làm cho người ta sợ hãi.



Đang lúc mọi người đang đoán thân phận của nàng kia, đột nhiên một giọng nói khàn khàn già nua truyền đến:



”Nháo đủ chưa? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”



Mụ Vương đầu nhìn lại, khi nhìn thấy người nói chuyện, trong mắt có vẻ vui sướng, bị Tô Nhược Hàm trùng hợp bắt được.