Sổ Tay Sinh Tồn Khi Bị Chồng Ruồng Bỏ

Chương 82 : Cái gọi là chân tướng

Ngày đăng: 00:20 22/04/20


Editor: ChieuNinh



"Đại tỷ, tỷ có khỏe không? Mau ra đây ăn cơm đi, phụ thân và Mặc nhi bọn họ đều đang đợi tỷ." Ngoài phòng tiểu đệ Liễu gia đến kêu nàng ăn cơm chiều, có chút lo lắng gọi cửa.



Trong phòng truyền ra giọng nói có chút suy yếu: "Các ngươi ăn đi, ta không đói bụng."



"Ài, đại tỷ..." Nghe được tiếng nói của nàng ở trong phòng, hắn há miệng thở dốc, muốn nói lại thôi muốn nói chút gì đó, lại phát hiện đại ca nhà mình ở hành lang đối diện hơi hơi lắc lắc đầu với mình. Cuối cùng hắn thở dài một tiếng không nói thêm gì rời khỏi trước phòng ngủ của nàng.



Khi Liễu Phong Viêm trở lại phòng khách, phát hiện đại ca cũng lại đây, mà lão cha còn đang ôm Mặc nhi ngồi ở chỗ kia, Mặc nhi trong lòng ông có chút mệt mỏi híp mắt, có chút nửa ngủ nửa tỉnh.



Liễu lão cha ngẩng đầu nhìn hắn, có chút lo lắng hỏi: "Đại tỷ con có khỏe không?"



"Vẫn không chịu ăn." Nghe vậy, Liễu Phong Viêm bất đắc dĩ lắc lắc đầu.



Thấy bộ dáng Mặc nhi trong lòng lão cha nhà mình đã muốn ngủ, hắn có chút không đồng ý mở miệng nhỏ giọng nói: "Phụ thân à, chúng ta có nên nói cho đại tỷ, lừa nàng như vậy, con cảm thấy thật lo lắng, con cảm thấy con sắp nhịn không được rồi."



Kết quả lời của hắn vừa mới nói ra, trực tiếp liền nghênh đón Thiết Quyền của lão cha nhà mình, mấy cái cốc đầu thưởng ở trên đầu hắn, làm cho hắn kêu đau từng trận, lại nghe được Liễu lão cha nghiến răng nghiến lợi giáo huấn: "Nhịn không được cũng phải nhịn, hiện tại Phượng Vân Cẩm quyết định cố ý muốn như vậy, chúng ta có thể có biện pháp nào. Để cho nàng hận hắn, nói chung còn tốt hơn để cho nàng áy náy cả đời." Khi nói tới đây, ông sâu kín thở dài một tiếng.



Lúc này Liễu Phong Viêm cũng có chút bất đắc dĩ nhỏ giọng lầu bầu nói: "Đời này của Đại tỷ cũng thật là số khổ, trước kia yêu Mạc Tử Khanh điên cuồng, toàn bộ trực tiếp đều chỉ quay chung quanh nam nhân kia. Thật vất vả hiện tại nàng tỉnh ngộ lại, biết rõ rời khỏi hắn thì nàng có thể sống được rất tốt, lại gặp phải tên hỗn đản Phượng Vân Cẩm này. Gặp phải hắn thì cũng thôi đi, cố tình cái tên kia sau khi đồng ý muốn kết hôn đại tỷ, hiện tại lại xảy ra chuyện như vậy... Người nói xem, đại tỷ nàng có thể luẩn quẩn trong lòng hay không?" Một câu cuối cùng vừa nói ra, chính hắn cũng sợ tới mức trái tim treo ngược lên.



Bởi vì câu nói cuối cùng của Liễu Phong Viêm, trong lòng Liễu lão cha cũng không nắm chắc, có chút sốt ruột mở miệng nói: "Tử tiểu chết tiệt, ngươi nói bậy cái gì đó. Hương nhi nàng, nàng mới sẽ không ngốc như vậy lại vì một nam nhân mà luẩn quẩn trong lòng đâu." Cho dù trong miệng ông răn dạy Liễu Phong Viêm, nhưng tay đang ôm Mặc nhi của ông hơi hơi dùng sức, vẫn tiết lộ chính ông cũng có chút lo lắng chuyện này.



Liễu Phong Liệt hơi hơi nhíu mi, nhìn dáng vẻ lo lắng của lão cha và tiểu đệ nhà mình, cuối cùng thì lạnh lùng nhấp môi dưới mở miệng nói:



"Nếu lo lắng, thì trực tiếp nói cho nàng đi, dù sao cũng là chuyện giữa hai người bọn họ, chúng ta và Phượng Vân Cẩm cũng không có thể làm ra lựa chọn thay nàng không phải sao? Hơn nữa tên Phượng Vân Cẩm kia bị như vậy, cũng bởi vì lúc trước tiểu muội cầu hắn cứu Liễu gia, bằng không làm sao hắn lại lội vòng nước đục này, còn biến thành cái dạng này hôm nay. Hơn nữa, nếu không nhờ hắn, chỉ sợ chúng ta cũng còn thật không ngờ, ở trong chỗ tối kia lại còn có một người hận Liễu gia chúng ta như vậy."



Một câu, làm cho cả đại sảnh lặng im một mảnh. Thật lâu sau đó, Liễu lão cha có chút lo lắng không thôi nói: "Ta biết, Phượng tiểu tử biến thành như vậy có liên quan hệ với Liễu gia chúng ta. Nhưng mà hiện tại ánh mắt của hắn không nhìn thấy, nếu Hương nhi gả cho hắn, vậy về sau cuộc sống phải làm sao? Hơn nữa... là hắn cố ý để cho chúng ta không nói cho Hương nhi nguyên nhân chân chính, chỉ nói là làm cho nàng hận hắn, tốt hơn là hại nàng..."
Hiện tại, cố tình Phượng Vân Cẩm cũng cố ý không muốn nói chân tướng cho tiểu muội...



Tô Nhược Hàm nghe Liễu Phong Liệt nói ra mọi chuyện rồi, trên mặt có khiếp sợ, sau đó là đau lòng, cuối cùng là phẫn nộ...



"Tên nam nhân kia, hắn thật đúng là vĩ đại, lại còn để cho các ngươi gạt ta, giỏi cho cái gọi là tốt cho ta..." Tô Nhược Hàm giận dữ, dùng sức cắn răng nghe kẽo kẹt.



Nhìn vẻ mặt lúc này của Tô Nhược Hàm ở đối diện, Liễu Phong Liệt bất đắc dĩ thở dài, xem ra tiểu muội nhà mình là không thể nhận ý tốt của Phượng Vân Cẩm. Tên tiểu tử kia rõ ràng yêu thích tiểu muội nhà mình, cố tình bởi vì ánh mắt, ngược lại nói cái gì mà lúc trước là giao dịch, hiện tại giao dịch chấm dứt, hôn lễ hủy bỏ, bình tĩnh giống như hắn ta không có chút tình cảm nào với tiểu muội, kì thực... Đừng tưởng rằng hắn không biết, gần đây lân cận Liễu gia có thêm nhiều người đến đây giám thị, mỗi ngày bọn họ mang tình huống của Mặc nhi báo cáo cho cái tên nam nhân tránh ở hậu viện Hương Phiêu Trai nghe.



Liễu Phong Liệt ôm Mặc nhi đã ngủ say đi qua, bất đắc dĩ nhìn tiểu muội trước mặt trở nên khác nhau rất lớn cùng với trước kia, thở dài mở miệng nói: "Ngươi tính làm sao bây giờ?" Hiện tại thấy tiểu muội nhà mình từ tiểu gia hỏa Mặc nhi mà đã biết rõ chân tướng sự tình, việc này tình thật đúng là...



Tô Nhược Hàm nghe vậy, giận quá hóa cười: "Nếu như hắn vĩ đại như vậy, nếu ta không thành toàn cho hắn, không phải là có chút thực xin lỗi hắn sao?"



Lời này, làm cho Liễu Phong Liệt kinh ngạc ngẩng đầu, có ý tứ gì?



Không đợi hắn mở miệng hỏi, nàng cũng đã lại nghiến răng lần nữa nói: "Nếu hắn cảm thấy ánh mắt không nhìn thấy, cưới ta là hại của ta, vậy đại ca kén rể giúp ta đi! Đường đường là nữ nhi nhà giàu nhất Thương Lan quốc, cho dù mang theo Mặc nhi, muốn gả đi ra ngoài, hẳn là không khó đi?"



Lời nói này, trực tiếp làm cho Liễu Phong Liệt cả kinh gương mặt không duy trì nỗi sự lạnh lùng, kinh ngạc không thôi hỏi: "Cái gì, kén rể?"



Tô Nhược Hàm căm giận gật gật đầu: "Đúng vậy, chính là kén rể! Ngày mai Đại ca liền phụ trách tổ chức đi, để cho Mặc nhi ngủ bên này của ngươi, ta đi về trước." Nói xong đã thở phì phò ra cửa, để lại Liễu Phong Liệt vẻ mặt khiếp sợ.



Sắc mặt Liễu Phong Liệt rối rắm ngồi ở chỗ kia, vừa rồi rõ ràng tiểu muội nàng là bộ dáng đau lòng Phượng Vân Cẩm, như thế nào giây tiếp theo liền trở nên nghiến răng nghiến lợi, sau đó còn nói cái gì muốn kiếm chồng? Chẳng lẽ không phải nàng hẳn là nên đi tìm Phượng Vân Cẩm, sau đó hai người cởi bỏ khúc mắc, sau đó ở cùng một chỗ sao?



Sao mọi chuyện liền biến thành như vậy?



Hết chương 82.