Sổ Tay Trùng Sinh
Chương 13 : Ta đây chính là thiên tài!
Ngày đăng: 11:38 30/04/20
Đồng phu nhân bị con gái phản bác liền nghẹn họng nói không ra lời, cả nhà ai cũng đồng ý, bà đâu thể nói gì được nữa.
Dù sao... bé đúng là thông minh hơn so với những đứa trẻ khác một chút, còn khá yếu ớt, không chừng đi học sẽ bị bắt nạt.
Có lẽ ở nhà cũng tốt, có hai người ông làm bạn, thế là bà thở dài nói: "Quên đi, không muốn thì không muốn nhưng ở nhà cũng phải học tập đàng hoàng nghe chưa?"
Đồng Đồng nhanh nhảu gật đầu: "Mẹ, đến khi con năm tuổi thì học lớp một luôn được không?"
Đồng phu nhân sửng sốt một chút: "Lớp một?" Năm tuổi thì có nhỏ quá hay không? Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì Đống Đống và Ương Ương đều bắt đầu đi học từ rất nhỏ, bà lập tức hôn nhẹ lên mặt Đồng Đồng, cười nói: "Cũng được, con không được lơ là học tập, không được nghịch ngợm cùng hai gia gia, biết chưa?"
Úy gia gia cùng Đồng gia gia nghe vậy thì thổi râu trừng mắt, bọn họ nghịch ngợm lúc nào? Có sao? Có sao? Có sao?!!
Chuyện này xem như là xong, một năm này Đồng Đồng thoải mái vui vẻ hưởng thụ đặc quyền của trẻ con, ngoài trừ thứ sáu hàng tuần đều phải luyện đại tự cùng Úy gia gia thì thời gian này vô cùng tốt đẹp.
Cả nhà đều bị câu "năm tuổi học lớp một" của Đồng Đồng hù dọa, ai ai cũng bận rộn giúp cô học vỡ lòng, nhưng cô biết hết rồi mà!
Chuyện thống khổ nhất trên thế gian chính là biết mà phải giả vờ không biết!
Năm tuổi tám tháng hai mươi lăm ngày, Đồng Đồng tham gia kì thi khảo sát, đây là cuộc thi đặc biệt không được vắng mặt dành cho trẻ con đến tuổi để chọn trường, theo như lời của hai vị gia gia chính là: Khảo sát gì mà khảo sát, không khảo sát cũng vào được trường tốt nhất! Ai dám không cho nhà chúng ta mặt mũi?
Nhưng Đồng Đồng cứ nhất quyết tự mình thi, cô không muốn đi cửa sau, hơn nữa đây chỉ là khảo sát, đơn giản biết bao nhiêu.
Đồng Đồng có một lần không cẩn thận nhìn thấy Úy Ương thay quần áo, vừa nhìn nước miếng liền chảy.
Nghĩ đến thân thể tráng kiện mê người này sẽ là của mình, cô liền vô cùng kích động!!!
Hơn nữa giọng nói Úy Ương cũng không ồm ồm như vịt của bạn bè cùng lứa, đó là một âm thanh từ tính trầm thấp, mỗi lần nghe được đều khiến Đồng Đồng nổi da gà.
Nghĩ đến kiếp trước không để ý đến thời kì trưởng thành của Úy Ương, Đồng Đồng liền cảm thấy quá đáng tiếc, hiện tại mới mười lăm tuổi đã cực phẩm như thế, ba mươi tuổi há chẳng phải cả người đều toát ra hương vị cuốn hút sao? Chính là cái loại người một câu nói một ánh mắt đều có thể làm cho người ta xúc động!
Cố nén nước miếng sắp chảy ra, dẫu sao ở đây cũng có nhiều người: "Không có, bé đã làm xong hết rồi."
Bởi vì sau ba ngày mới có kết quả, rất nhiều gia đình đều mang con về nhà trước, chỉ có Đồng gia trực tiếp đi đến phòng hiệu trưởng, muốn gì biết nấy.
Chắc chắn là 100 điểm không thể nghi ngờ.
Tất cả mọi người đều rất hưng phấn, Úy Ương phấn khích tung Đồng Đồng lên cao, vốn muốn kháng nghị hôm nay cô mặc váy, làm vậy rất bất nhã, sau đó nghĩ đến mình chỉ là đứa bé năm tuổi, làm vậy cũng không sao.
"Bé giỏi lắm." Úy Ương mở miệng khích lệ, không nhịn được hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn.
...Không được một trăm điểm mới là lạ...Đồng Đồng có chút chột dạ nhưng trong chốc lát liền ưỡn ngực thẳng lưng, hùng hồn nói thầm trong lòng: Ta đây chính là thiên tài.