Sổ Tay Trùng Sinh

Chương 138 : Nội y gợi cảm (II)

Ngày đăng: 11:39 30/04/20


Úy Ương nheo mắt, nhìn kỹ Đồng Đồng vài giây mới cúi đầu, trán chạm trán với cô, hỏi: "Có phải muốn xin anh gì không?"



Nghe vậy, Đồng Đồng không khỏi cảm thấy bị vũ nhục. Tuy cô không thường mặc cho anh xem, phải nói là rất ít, nhưng vì sao anh lại nói vậy? Chẳng lẽ... Anh không thấy cô là người luôn muốn bồi đắp tình cảm sao? "Anh hỏi vậy làm gì? Bình thường em không vậy à?"



"Em không thường mặc như vậy, chỉ có mỗi khi muốn lấy lòng anh, hoặc là muốn anh giúp gì đó." Nếu không hôm nay không phải là sinh nhật cũng không phải là ngày kỷ niệm gì, cô đột nhiên thông suốt muốn cùng anh chơi trò tình thú? Úy Ương tuyệt đối không tin.



Cái miệng nhỏ nhắn chu đến mức có thể treo được một cái bình, Đồng Đồng rất rất không vui, cô hừ một tiếng, đẩy bàn tay Úy Ương trên người mình ra, làm bộ muốn đứng dậy lại bị Úy Ương cản lại: "Đi đâu?"



"Hừ, không phải anh nói em có gì cần xin anh sao? Vậy em sẽ không hiến thân, miễn cho anh cảm thấy em bán đứng thân thể để lấy lòng anh!" Đồng Đồng hầm hừ, biết rõ mình làm gì cũng không đẩy nổi anh nhưng tay vẫn muốn đâm chọc anh, không làm trong lòng sẽ khó chịu.



"Làm gì đấy, đứng dậy nhanh đi, đừng có đè em, anh đè em như vậy, em sẽ cho rằng anh muốn nịnh bợ em."



Úy Ương cười khẽ, cắn gương mặt mềm mềm của cô, nói: "Hư hỏng." Nghe thì có vẻ như đang mắng cô, nhưng ngữ khí dịu dàng đến mức khiến Đồng Đồng đỏ mặt.



"Sao lại mắng em? Người ta không có hư hỏng." Đồng Đồng lầu bầu oán giận, lấy tay chọc chọc ngực anh.



Cơ ngực anh rõ ràng rắn chắc, Đồng Đồng tự cho là thần không biết quỷ không hay vụng trộm sờ soạng hai cái rồi mới giả bộ đứng đắn, nhưng đôi chân thon dài lại lộ ra khỏi áo ngủ, từ từ quấn lấy thắt lưng Úy Ương, còn nhẹ nhàng cọ xát vô cùng khiêu khích. "Xin lỗi người ta đi."



"Anh xin lỗi." Úy Ương nghe lời nói xin lỗi, cô muốn anh làm gì anh liền làm. "Là lỗi của anh, là anh nói sai. Bé con nhà anh rất tri kỷ, phải không?"



"Hừ, anh biết là tốt rồi. Lần sau nếu còn nói em như vậy nữa, em sẽ tức giận." Hại bao nhiêu dũng khí cô vừa gây dựng mất hết, vốn cô muốn cho anh mở rộng tầm mắt...



Giờ thì mất hứng rồi.
Đồng Đồng ngồi dậy khỏi giường, chớp chớp mắt, qua vài giây mới bật cười.



Cô không dám để Úy Ương nghe thấy nên vùi đầu vào gối, cười đến mức bả vai cũng run run, nhưng đã vài phút trôi qua mà anh vẫn chưa ra, cô có chút lo lắng, khoác áo ngủ đi vào phòng vệ sinh.



Hai tay Úy Ương chống trên bồn rửa mặt, cúi đầu không ngừng thở hổn hển.



Đồng Đồng đi qua, từ phía sau ôm lấy anh, hai tay quấn lấy thắt lưng anh làm nũng: "Anh Úy Ương, anh có ổn không?"



"... Không sao." Úy Ương ngẩng đầu nhìn mình trong gương. Máu mũi đã ngừng nhưng nếu nhìn tiếp, không chừng sẽ lập tức chảy ra.



Vừa nghĩ da thịt mịn màng của cô, bộ ngực no đủ, vòng eo thon nhỏ, còn có nội y gợi cảm màu đỏ tươi...



Úy Ương vội vàng xả nước, trong tiếng rào rào là tiếng thở dốc của anh.



"Anh Úy Ương?" Không phải lại chảy máu mũi tiếp chứ?!



Úy Ương lắc đầu, cầm lấy bàn tay cô đang đặt trên bụng mình: "Không sao."



"Còn nói không sao!" Cô bĩu môi mất hứng.



"Anh nhìn đi, quần áo ướt hết rồi." Đồng Đồng nói xong liền muốn giúp anh cởi quần áo.