Sổ Tay Trùng Sinh
Chương 141 : Dục tình (H)
Ngày đăng: 11:39 30/04/20
Vừa mở mắt, Đồng Đồng còn không biết năm nay là năm nào!
Cô còn chưa kịp hồi thần thì đã bị va chạm dưới thân Úy Ương làm cho mất hồn, miệng nhỏ rên rỉ kêu mệt ── rất mệt mỏi, so với Úy Ương, thể lực của cô không đáng nhắc đến, vài phút đã không chống đỡ nổi.
Úy Ương ngoài miệng chê cô yếu ớt, tay lại trải khăn trên thành bồn tắm để Đồng Đồng dựa vào, Đồng Đồng không thuận theo, cô muốn về giường, như vậy thì cô chỉ cần nằm hưởng thụ là được!
"Về phòng, về phòng đi mà!" Đồng Đồng ôm cổ Úy Ương làm nũng.
Úy Ương lại không đáp ứng, tay anh đặt dưới mông cô, khàn giọng nói: "Bảo bối, về phòng làm gì? Nếu về, drap giường sẽ ướt, anh lại phải giặt."
Đồng Đồng không ngu ngốc, đương nhiên biết anh nói drap giường ướt là có ý gì, nhưng cô vẫn biết xấu hổ được không!
Đồng Đồng tức giận giơ tay đập trước ngực Úy Ương, khuôn mặt đỏ bừng, cũng không biết là vì khoái cảm hay vì xấu hổ: "Đừng có nói lung tung! Em xấu hổ!"
"Có gì mà phải xấu hổ, cả người em có chỗ nào mà anh chưa chạm qua hôn qua?" Úy Ương cười khẽ, xoa bóp vành tai đỏ rực của cô, cảm thấy cô thật sự rất đáng yêu, trong tim như được lấp đấy.
Cho dù bây giờ Đồng Đồng muốn anh móc tim ra, chỉ sợ anh sẽ không hề do dự. "Anh nói vậy là vì anh thương em mà."
Úy Ương dịu dàng vuốt ve gương mặt say ngủ của cô, cúi đầu hôn một cái rồi mới vào phòng vệ sinh dọn dẹp một chút, chủ yếu là thanh lý sạch sẽ chứng cứ phạm tội. Ví dụ như ── khụ khụ, dịch gì đó, sao có thể để sáng mai, người làm đến dọn dẹp nhìn thấy được? Đều là người lớn, có ai mà không hiểu đây là thứ gì.
Dọn dẹp xong, cô đã đổi tư thế, đang nằm sấp trên giường, khuôn mặt nhỏ nhắn nằm trên drap giường, thỉnh thoảng lại cọ cọ, vừa rồi anh chưa mặc áo ngủ cho cô, hơn nữa tư thế ngủ của Đồng Đồng không tốt, dưới lớp chăn mỏng là đôi chân thon dài lộ ra, còn cả bả vai và tấm lưng trắng nõn, nũng nịu nằm ở kia, khỏi phải nói có bao nhiêu quyến rũ mê người.
Một giây trước khi không khống chế được, Úy Ương dời tầm mắt sang chỗ khác.
Nếu cứ ôm cô trần truồng ngủ như vậy, anh không hề có tự tin về khả năng tự chủ của mình.
Úy Ương tìm một bộ váy ngủ dài, tương đối bảo thủ mang cho cô rồi mới chui vào chăn, ôm Đồng Đồng vào lòng, cô tự động tìm vị trí quen thuộc trong ngực anh, vẫn như hồi nhỏ vậy, hai tay đặt trước ngực, dáng ngủ như một bé mèo lười.
Úy Ương nhìn Đồng Đồng, ánh mắt vô cùng dịu dàng, ánh mắt như vậy mà không phải yêu thì còn là gì đây?
Anh hôn lên đỉnh đầu Đồng Đồng một cái, sau đó cũng nhắm mắt lại. Thật ra anh ngủ rất nông, khi còn tham gia quân đội, chấp hành nhiệm vụ thì có khi vài ngày không ngủ được chút nào, vừa chợp mắt mà có gió lay ngọn cỏ liền tỉnh, nhưng khi ôm Đồng Đồng thì không như vậy, anh cảm giác như đang ôm cả thế giới. Cô mềm mềm thơm thơm, vô cùng đáng yêu.
Cuộc đời này, người duy nhất có thể khiến anh nguyện ý khom lưng, ngoài Đồng Đồng ra không còn ai khác.