Sổ Tay Trùng Sinh

Chương 26 : Kinh nguyệt

Ngày đăng: 11:38 30/04/20


"Bé?!" Úy Ương bị dọa sợ, ở quân đội dù phải tiếp nhận huấn luyện cứng như sắt thép anh cũng bất vi sở động, vậy mà giờ đây lại lộ ra vẻ mặt kinh hãi, Đồng Đồng vừa đau vừa buồn cười. Không xong rồi, cười còn đau hơn, "Anh Úy Ương...a"



Úy Ương ôm cô đứng dậy định gọi bác sĩ, không ngờ Đồng Đồng nhất quyết không đồng ý, giọng nói mềm nhũn, vì đau đớn mà trở nên mỏng manh: "Không cần gọi bác sĩ..."



"Sao không gọi bác sĩ được? Ngoan nào, bác sĩ ở rất gần." Bác sĩ Chu là quân y, phụ trách sức khỏe cho các vị thủ trưởng trong đại viện quân khu, gần sáu mươi tuổi, cũng rất thích Đồng Đồng, thường xuyên ồn ào đòi nhận Đồng Đồng làm cháu gái.



"Ngoan, còn đau nữa không?" Thấy cô đau đớn đến mức chảy mồ hôi, Úy Ương đau lòng muốn chết, hận không thể giúp cô gánh chịu gấp mười lần đau đớn.



Đồng Đồng hít vào một hơi, lấy tay đè bụng mình, có chút xấu hổ mở miệng, cô nhớ thời gian xuất hiện kinh nguyệt lần đầu, nhưng nghĩ đi nghĩ lại còn chưa có dấu hiệu gì nên không ăn kiêng, đồ lạnh, đồ cay gì cũng ăn, cho nên hiện tại mới đau như thế.



"Không sao đâu... Anh Úy Ương... Em là... là đến cái kia." Thật quá mất mặt, sao lại muốn cô tự mình nói ra? Đồng Đồng đau bụng thì đau bụng nhưng vẫn xấu hổ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên.



Kết quả Úy Ương chỉ bất động ra đó, vài giây sau mới phản ứng lại, khuôn mặt anh tuấn cũng đỏ theo!



Nhưng mà anh tương đối trấn định, đỏ mặt nhưng không biểu hiện sự quẫn bách ra ngoài.



Úy Ương ôm Đồng Đồng về phòng cô, sau đó đi lấy băng vệ sinh. Vì sao anh biết băng vệ sinh để chỗ nào? Rất đơn giản, từ khi anh trở về, sinh hoạt của Đồng Đồng luôn do anh phụ trách.



Úy Ương chính là một dẫn chứng tuyệt vời cho sự săn sóc, anh đọc không ít sách nói về thời kỳ trưởng thành của con gái, những gì cần thiết đều chuẩn bị đầy đủ, kỳ kinh của Đồng Đồng không khác so với tưởng tượng của anh, lúc trước anh đã từng mô phỏng qua, cho nên bây giờ không hề luống cuống tay chân, chỉ có đau lòng.



Cô nhóc cứng đờ nằm trong chăn, một chút chuyển động cũng không dám, nhưng lại thường xuyên vì đau mà rên rỉ, Úy Ương nghe được tâm như bị ai nhéo.



Tìm được băng vệ sinh, Đồng Đồng xấu hổ một lần nữa nói bản thân biết dùng, sau đó đuổi anh ra ngoài, tự mình chạy vào phòng tắm, thấy nước đã chuẩn bị xong, nhiệt độ vừa vặn, chắc là anh chuẩn bị khi cô còn làm ổ trong chăn. A a a thật xấu hổ...



Úy Ương ở ngoài cũng không nhàn rỗi, Đồng Đồng đuổi anh ra ngoài, anh liền xuống tầng tìm đầu bếp, bảo đầu bếp chuẩn bị nước gừng đường đỏ, sau đó tự mình bưng lên, Đồng Đồng cũng vừa vặn từ phòng tắm ra ngoài.



Tư thế đi của cô nhóc không được tự nhiên, hai nhân kẹp chặt như người máy, nhìn rất buồn cười.



Nhưng mà Úy Ương nào dám cười, nếu không rất khó bảo toàn Đồng Đồng sẽ không thẹn quá hóa giận.



Anh lấy bình nước rót vào ly đặt trên bàn cho cô. Đồng Đồng khó khăn ngồi lên giường, không dám nằm xuống, cảm giác lưu lượng thật lớn...



Hình như khẽ động sẽ trào ra thật nhiều, hơn nữa thắt lưng và bụng đã mười mấy năm không đau, bây giờ vô cùng khó chịu.


Đồng Đồng ngủ một chút cũng không ngoan, hay lật tới lật lui nên ông Đồng mới chuẩn bị cho con gái bảo bối giường Kingsize, ngay cả ga trải giường cũng đặt làm riêng.



Hai mặt dựa vào tường, bên ngoài có vòng bảo hộ (Đồng Đồng bảy tuổi đã mãnh liệt yêu cầu bỏ đi) cho nên rất an toàn, ngay cả ngủ cùng Úy Ương cũng không thể chật chội hay té xuống.



Đối diện giường là TV màn hình tinh thể lỏng, bàn sách có một chiếc vi tính để bàn và sách vở. Trong phòng còn có một cái tủ lạnh nhỏ để đồ ăn vặt, gọi là công chúa cả nhà cưng chiều cầm trong tay sợ rớt đặt trong miệng sợ tan cũng không khoa trương.



Bởi vì giường lớn quá mềm mại cho nên Úy Ương khi mới nằm xuống có chút không thích ứng. Ở quân đội đều nằm giường gỗ, trong nhà cũng không có thói quên sử dụng đệm, nhưng mà bé con thích đệm lò xo, mềm như thế này cũng đúng.



Úy Ương nằm trên cảm giác như lún xuống, một chút cũng không thoải mái, mặc dù khó chịu nhưng cũng có thể thích ứng.



Đồng Đồng vùi trong chăn, đôi mắt to nhìn chằm chằm TV, Úy Ương không khỏi buồn cười, nhưng trong lòng lại nghĩ, cô dù sao cũng mới mười hai tuổi, tính tình trẻ con chưa phai mờ là điều đương nhiên.



Nghĩ tới đây, Úy Ương cầm tay nhỏ của cô, cảm thấy nhiệt độ bình thường mới hỏi: "Có muốn uống nước không?"



Đồng Đồng liếc mắt, nghĩ là cô không biết sao? Nước là nước gừng đường đỏ chứ gì? Muốn lừa cô sao? Hắc, không có cửa đâu!



Mãnh liệt lắc đầu: "Không khát."



Úy Ương cố ý dùng bình giữ nhiệt, tuyệt đối sẽ không lạnh, lúc nào cô cũng có thể uống. Đồng Đồng hận chết phong cách làm việc cẩn thận này của anh, một chút tình người cũng không có!



Bởi vì ngủ trưa rất lâu nên bây giờ Đồng Đồng vẫn tỉnh, xem TV đến mười hai giờ không hề hấn gì. Úy Ương nghĩ khó có được ngày nghỉ, chiều cô một chút cũng không sao.



Đồng Đồng vui vẻ tiếp tục xem TV, mấy giờ đi ngủ thì không biết, chỉ biết khi lờ mờ tỉnh lại TV vẫn đang bật, ngọn đèn mờ nhạt ở đầu giường cũng sáng, hình như cô bị đút gì đó vào miệng, mơ mơ màng màng, không quan tâm đó là gì mà nuốt xuống luôn.



Đợi đến sáng dậy vào nhà vệ sinh mới phản ứng lại. Trừng mắt nhìn chiếc quần lót khác hôm qua, Đồng Đồng trợn tròn mắt: Ai thay cô đổi băng vệ sinh?!



Dùng đầu gối cũng biết, còn có thể là ai!



Úy Ương!



...Cô làm sao có mặt mũi gặp anh đây...Đồng Đồng chỉ muốn đập đầu vào tường, Úy Ương còn cố tình gõ cửa lúc này: "Bé, sao còn chưa ra?"



Sự xấu hổ dâng lên...Cô có mặt mũi nào mà ra ngoài!