Sổ Tay Trùng Sinh

Chương 29 : Anh trai là thần hộ vệ (II)

Ngày đăng: 11:38 30/04/20


"Bé." Đồng Đống gật đầu, đưa tay ôm cô vào lòng che chở, ngón tay vuốt nhẹ lên gò má cô rồi lạnh mặt nhìn ra phía sau.



Ánh mắt anh sắc bén đến mức không ai dám mở miệng, ngay cả Lục Tiểu Lâm vô pháp vô thiên hung hăng như cọp mẹ cũng không hó hé một chữ.



Đồng Đống vốn có khuôn mặt ôn hòa, nhưng cả người lại toát ra hơi thở lạnh lẽo. Đồng Đồng không hiểu vì sao anh trai ôn nhu săn sóc khi còn bé lại trở nên như vậy, tuổi càng lớn càng lạnh lùng.



Ở nhà anh khá bình thường, nhưng bước ra khỏi cửa liền mang vẻ mặt giống ai thiếu nợ một trăm triệu, một chút cũng không giống thiếu niên mười bảy tuổi.



Có lẽ liên quan đến việc gia đình giáo dục, thân là người thừa kế tương lai của Đồng gia đã khiến Đồng Đống không thể sống như một người bình thường.



"Anh! Anh đang hù dọa bạn của em đấy!" Đồng Đồng nhón chân, to gan lớn mật véo mặt Đồng Đống thành một cái bánh bao mới buông ra. Anh để cho cô tùy ý làm loạn nhưng trên mặt không hề có chút ý cười, thật sự anh cười không nổi.



Kế này không thành ta bày kế khác, Đồng Đồng chớp chớp mắt, cầm lấy bàn tay anh không ngừng lắc lắc làm nũng: "Sao hôm nay anh đến đây vậy?" Bình thường không phải chỉ có lái xe đón thôi sao?



"Tiện đường." Tiếc chữ như vàng.



"Anh ~ Em đói rồi, chúng ta về nhà đi." Anh không được thay cô xử lý chuyện này, không được, không được! Cô không có ngu ngốc như vậy, chuyện này cô có thể tự giải quyết!



Đồng Đống bị cô kéo cũng không hề nhúc nhích, trái lại đi về phía ba nữ sinh kia, gương mặt khôi ngô khiến cho người ta như ngừng thở, hạ mắt nhìn xuống ba nữ sinh, chậm rãi nói từng chữ: "Là cô vừa đánh bé?"



Không được gọi cô là bé trước mặt người ngoài mà...cô lớn rồi...rất mất mặt có được không! Đồng Đồng vừa định kháng nghị, Đồng Đống cúi xuống nghiêng đầu: "Sao không trả lời?"



"Em, em xin lỗi." Âm thanh lắp ba lắp bắp.



Đồng Đồng nghe xong chỉ muốn bùng nổ! Đây là thái độ gì? Cô cũng họ Đồng đấy! Tại sao mắt chó coi thường cô, thấy anh cô liền xin lỗi! Không công bằng! Thực quá đáng!



"Xin lỗi?" Âm thanh lạnh lẽo, vừa nghe đã biết chủ nhân giọng nói không dễ đối phó. "Tôi nghĩ các cô học đến cao trung là được rồi, bằng sơ trung vẫn còn mà đúng không?" Ẩn ý không cần nói cũng biết, ba nữ sinh kia đừng mong ở trong trường học gây chuyện nữa.




Trên trán Úy Ương xuất hiện ba vệt hắc tuyến, anh biết mọi người trong nhà nuông chiều cô đến mức dị thường, nhưng không ngờ lại khoa trương đến thế...



Ở trong quân đội trôi qua dễ dàng lắm sao? Cuộc sống gian khổ đạm bạc, nhiệm vụ nguy hiểm nặng nề, kết quả người được xưng là anh em tốt còn ngại anh về sớm?!



"Anh nhớ bé thì về đấy, sao nào?" Hừ, tức chết cậu ta mới tốt.



Đồng Đống tức giận đến mũi cũng lệch, ngón tay run run chỉ thẳng vào Úy Ương. "Anh, anh anh anh..."



Đồng Đồng vừa vặn đi ra, trong tay cầm một gói kẹo cùng một lon nước có ga, hai đại nam nhân thấy vậy liền trở về bộ dạng anh em tốt, ngươi vỗ ta một cái ta đánh ngươi một quyền, nhìn vô cùng tình cảm nhưng thực ra đều dùng sức, thế là đồng thời đau đến nhe răng trợn mắt, sợ Đồng Đồng phát hiện mà không dám kêu lên.



Đồng Đồng xé gói kẹo, đút cho Đồng Đống một viên, Úy Ương một viên rồi mới đến chính mình. Tưởng cô không biết gì sao? Hai người bình thường tình cảm rất tốt, nhưng một khi nhắc đến cô thì chỉ hận không thể cho đối phương một đao.



Đâu phải cô không biết, chỉ là không muốn nói. Đồng Đồng lặng lẽ đến bên tai Đồng Đống, nhỏ giọng nói: "Anh là thần hộ vệ của em, em rất vui vì có anh bảo vệ."



Nói xong hôn lên mặt anh một cái, viên kẹo trong miệng Đồng Đống chưa nhai đã ngọt, anh ngây ngẩn cả người, ba giây sau khóe miệng lạnh nhạt dần dần cong lên...



Úy Ương nheo mắt, không muốn thừa nhận bản thân ghen tỵ vô cùng, thính lực của anh rất tốt, Đồng Đồng nói gì anh cũng nghe. Nào ngờ bé con lập tức nói thầm bên tai anh: "Em thích anh Úy Ương nhất."



Có nghe thấy không, cô nói "nhất"! Ý chỉ có một mình anh, những người khác đều không bằng!



Thật là trẻ con...Đồng Đồng liếc mắt nhìn xung quanh, giả bộ cái gì cũng không thấy.



Cô không thấy, không thấy gì hết.



Đồng Đồng chớp chớp mắt, cầm kẹo đi chỗ khác, không quan tâm đến hai người đang cười vui vẻ phía sau.