Sổ Tay Trùng Sinh
Chương 40 : Về quê (III)
Ngày đăng: 11:38 30/04/20
Hai người cùng nhau nhìn thiếu niên kia, trong đầu không còn lời nào để nói. Đồng Đống đã thi đại học, Đồng Đồng năm sau thi, hiển nhiên cả hai đều biết thiếu một vài điểm đã không đơn giản, huống chi là một trăm sáu mươi?
Nói giỡn cũng phải biết chừng mực thôi chứ! Muốn nhà cô giúp? Sao có thể không biết xấu hổ như thế!
Trường học đâu phải nhà cô mở, muốn cho ai vào thì vào sao?
Lời cự tuyệt, vẫn là để ông Đồng nói đi.
Ông Đồng thực sự cũng muốn nói thẳng, chẳng qua vẫn còn bận tâm về thân phận của mình.
Chỉ thấy sắc mặt ông thay đổi liên tục, rõ ràng đang cố gắng khắc chế, hít sâu một hơi nói: "Không thể."
Lời vừa ra khỏi miệng bà cụ Khổng đã bộc phát bản tính, nổi trận lôi đình chỉ tay vào mũi ông Đồng: "Không thể? Nhiều năm không thèm về thăm nhà, bây giờ cháu trai có chuyện cần giúp mày lại nói không thể? Quả nhiên là người có tiền đồ, có tiền đồ thì không thèm nhìn mặt thân thích nhà quê phải không? Sao mày không ở luôn trên đấy với con vợ mày luôn đi, còn vác xác về làm gì!"
Bà cụ Khổng nói xong thì ho không ngừng, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào ông Đồng không rời đi.
Đồng Đồng không ẩn nhẫn được nữa, đứng lên kéo tay ông Đồng ra ngoài.
Bà cụ Khổng càng thêm tức giận: "Tao còn chưa nói hết, chúng mày muốn đi đâu?!"
Một đám thân thích xung quanh rôm rả trò chuyện, xem kịch vui. Bọn họ biết là không giữ được ông Đồng, chỉ có thể trông cậy vào bà cụ Khổng mà thôi.
Đồng Đồng cúi đầu cười lạnh, khi ngẩng đầu lên thì nụ cười đã ngọt như đường, hai má ẩn hiện lúm đồng tiền: "Tất nhiên là về nhà rồi, không phải bà nội đã quên mình vừa nói gì đấy chứ?"
Cô thầm nháy mắt với Đồng Đống: "Anh hai, đống quà này cũng nên mang về đi thôi, cho chó ăn cũng không nên để lại chỗ này." Cho chó ăn nó còn biết ngoắc ngoắc đuôi, những người này...ha ha.
Thế hệ trước thường trọng nam khinh nữ, lời này của Đồng Đồng đúng thực là hỗn láo. Bà cụ Khổng run run chỉ tay vào mặt ông Đồng, miệng không ngừng mắng ông bất hiếu, đi theo một người vợ xấu xa, nhất định sẽ gặp báo ứng...
Nhưng mặc kệ bà cụ mắng thế nào, ông Đồng cũng không mở miệng nói, trong thâm tâm đã quá thất vọng.
Cho đến khi bảy tháng, bà cụ Khổng thế nhưng tìm người giả làm nhân viên bên kế hoạch hóa gia đình, trùng trùng điệp điệp tới cửa bắt Đồng phu nhân phải sinh non.
Đồng phu nhân đáng thương phải mang theo cái bụng bầu bảy tháng, không được cung cấp đủ chất dinh dưỡng, một mình đi đến trấn trên!
Hiện tại ngẫm lại, Đồng phu nhân cũng không biết mình lấy đâu ra dũng khí và nghị lực trong hoàn cảnh đó.
Chuyện xảy ra quá bất ngờ, thừa dịp ông Đồng không biết, bà cụ Khổng đến trấn trên nói ngon nói ngọt, vừa xin lỗi vừa thề, Đồng phu nhân rốt cuộc vẫn tin bà mà trở về.
Nghĩ rằng đến đây là thôi, không ngờ đây chỉ mới là bắt đầu. Ngày Đồng phu nhân lâm bồn, bà cụ Khổng không gọi bác sỹ, nói rằng bản thân có kinh nghiệm, không cần phung phí tiền làm gì.
Bà cụ bằng mọi cách không để cho Đồng Đồng sinh ra, nguyên nhân rất đơn giản: Nếu cô ta sinh ra một đứa con gái thì sao? Tương lai lấy chồng nhất định sẽ lấy đi không ít tài sản, như vậy sao nhà mình có thể chiếm tiện nghi?
Quả thực là một lý do không thể nực cười hơn.
Đồng phu nhân đã cận kề ranh giới sống chết, khoảnh khắc đó ông Đồng mới xuất hiện cùng đội ngũ y bác sỹ, cuối cùng cứu được bà và Đồng Đồng (chuyện này khác kiếp trước, kiếp trước Đồng phu nhân đúng là vì khó sinh mà mất, vì thế mà ông Đồng cắt đứt với bên này, đó là lý do mà Đồng Đồng chưa từng thấy qua thân thích nhà nội.)
Biết được chân tướng mọi chuyện, ông Đồng lần đầu tiên lớn tiếng với bà cụ Khổng, lớn tiếng xong, ông cũng không bao giờ nói thêm gì nữa, mang theo vợ con trở về, cắt đứt hoàn toàn với bên này.
Trong mấy năm nay, bà cụ Khổng thường lấy lý do "sinh bệnh nặng", "không chống đỡ được lâu nữa" để lừa gạt ông Đồng về nhà, chỉ cần ông về, thì phải đem tiền giúp, không có ngoại lệ.
Mà Đồng phu nhân ở dưới quê luôn bị nhà bác cả và nhà chú ba chèn ép, bao nhiêu tiền bạc và trang sức đều bị lấy đi, chuyện này cũng không truy cứu nữa.
May thay Đồng nhân còn sống, con gái cũng khỏe mạnh lớn lên, cho nên Đồng phu nhân có thể làm ngơ với nhà chồng, bọn họ không đáng để bà tôn trọng, bà không cần lãng phí thời gian và tinh lực lên người họ.
Chỉ có ông Đồng nhiều năm qua vẫn phiền lòng, hổ thẹn với vợ và Đồng gia gia.
Cho dù ông có đổi họ và cắt đứt hoàn toàn với nhà nội đi chăng nữa, sự việc kia, sợ rằng cả đời cũng không thể nào bù đắp được.