Sổ Tay Trùng Sinh

Chương 42 : Về quê (V)

Ngày đăng: 11:38 30/04/20


Quá nhiều người!



Nhìn qua chỉ thấy một mảnh đen sì, ngoài ra cái gì cũng không thấy. Đồng Đống không thích mấy chỗ náo nhiệt như thế, cau mày hận không thể ngồi luôn trong xe.



Nhưng mà Đồng Đồng ầm ĩ muốn ra ngoài, anh không còn cách nào ngồi yên.



Đồng Đồng vô cùng hiếu kỳ, cô chưa từng đến nơi nào như thế, đồ được bán cũng thật nhiều, không giống đồ ăn ở khu lân cận trường học.



Trên đường rất nhiều người, cái gì cũng bán, mỗi sạp hàng đều khá nhỏ, những người dẻo miệng cũng không ít.



"Anh! Nhìn kìa, bánh ngọt* lúc trước đấy!" Không phải bánh ngọt bình thường, mà là bánh cao nướng mật, thoạt nhìn ngọt ngào thơm ngon, trên mặt còn phủ đậu đỏ và táo. "Em muốn ăn!"



*Bánh ngọt (糕): dùng bột gạo, bột mì, đậu, có thể còn nhiều loại nguyên liệu khác, trộn với nước, trứng, đường, sữa,... nấu thành.



Vùng xung quanh lông mày Đồng Đống càng nhăn hơn: "Không sạch sẽ." Anh không đụng vào thức ăn ven đường.



Đồng Đồng chớp mắt đáng thương nhìn anh, phần kiên trì này vài giây đã sụp đổ, cuối cùng vẫn phải bỏ tiền mua cho cô, nhưng cái đám theo sau cũng đòi ăn, Đồng Đống không còn cách nào khác, mặt càng lúc càng đen lại.



"Cảm ơn." Mấy người kia ít ra cũng lễ phép.



Thừa dịp mấy người nhà họ Khổng đang ăn, Đồng Đồng thầm quan sát một chút. Tổng cộng bốn người, trong đó có một cô gái, chính là Khổng Đình Đình đang học cao trung.



Những người khác thì không biết là con nhà ai, dáng dấp có chút giống thím ba, chắc là con nhà thím ấy. Người lớn tuổi nhất tầm hai mươi, ít nhất so với Đồng Đống lớn tuổi hơn, còn lại khoảng mười lăm mười sáu.



Cô không quen mấy người kia, cũng không có ý định làm quen. Ngoại trừ dọc đường nhắc nhở bọn họ không nên nhoài ra bên ngoài thì không nói gì nữa.



Bốn người này vẫn đi theo sau, Đồng Đống là một người anh hào phóng, chỉ cần Đồng Đồng thích thì không nói hai lời đều mua cho cô, trong miệng còn chưa ăn hết đã có thêm vài bọc trên tay.



Đi dạo một vòng, Đồng Đồng có chút mệt mỏi, người đông cùng trời nắng khiến cô dù đội mũ cũng như không đội.



Đồng Đống còn hơn thế, vì không đội mũ mà mặt đã đỏ bừng. Đồng Đồng đau lòng, kéo anh vào một quán trà sữa, vừa nhìn đồng hồ đã thấy kim chỉ mười hai giờ, đồ ăn còn chưa có mua đâu.
Bà cụ Khổng thiếu chút nữa bùng nổ, nhịn nhịn nhịn, bị ông cụ Khổng dưới bàn lặng lẽ đạp lên chân mới chịu bỏ qua.



Bọn họ ở bên kia xì xào bán tán, Đồng Đồng hoàn toàn mặc kệ. Cô ăn cơm xong liền ôm điện thoại đi chỗ khác, ngồi chơi một lát thì Úy Ương đã gọi lại, hỏi cô đã ăn cơm chưa, có nghỉ trưa không.



Đồng Đồng bĩu môi nói: "Có chỗ nào mà nghỉ, buổi tối còn không biết ở đâu."



Sau đó chớp mắt vài cái, nhẹ giọng thầm thì: "Anh Úy Ương, em rất nhớ anh."



Tách ra chưa đầy một ngày một đêm đã nhớ.



Úy Ương bên kia cười khẽ, giọng nói êm tai trầm thấp từ tính không gì sánh được: "Anh cũng nhớ em."



Nghe anh nói cũng nhớ mình, mặt Đồng Đồng đỏ liên, nỉ non nói: "Vậy anh hôn em đi."



Úy Ương rõ ràng bị làm khó, anh là đàn ông, sao có thể hôn gió qua điện thoại?



Đồng Đồng không hiểu cho anh, ép anh hôn bằng được, bản thân dùng sức "muah" một tiếng, còn muốn anh đáp trả mình.



Úy Ương hết cách, chỉ có thể hôn lại một cái, ngọt ngào một lát mới cúp điện thoại, xoay người đã thấy cấp dưới ôm văn kiện bất động như đá nhìn chằm chằm anh.



"..."



Hành động lúc nãy...



Úy Ương bình tĩnh nói: "Đặt văn kiện lên bàn là được."



"Hả? Dạ...dạ." Cấp dưới há hốc mồm vội vàng lên tiếng trả lời, để văn kiện xuống thì chạy ngay, chỉ còn lại Úy Ương cầm điện thoại thong dong đứng tại chỗ.



Nếu có người tinh ý một chút, chắc chắn sẽ thấy lỗ tai hồng hồng của anh.