Sổ Tay Trùng Sinh
Chương 45 : Về quê (VIII)
Ngày đăng: 11:38 30/04/20
Trong phòng bệnh đột nhiên xuất hiện nhiều người, vẻ mặt ông Đồng liền thay đổi, chưa kịp nói thì đã có người nhanh miệng: "Ai da, anh hai à, Đồng Đồng đâu rồi?"
Nói xong quơ quơ hộp giữ ấm trong tay, biểu tình vô cùng quan tâm Đồng Đồng.
Ông Đồng cái gì cũng không nói, chỉ im lặng đẩy mấy người đứng chắn ở cửa ra, Đồng Đống theo phía sau, nhìn thấy Đồng Đồng đang ngồi trong lòng Úy Ương, khuôn mặt đỏ bừng, tóc tai như ổ chim, thì lấy lược chải cho cô, quan sát tay Đồng Đồng, thấy không có vấn đề gì mới hỏi Úy Ương: "Em ấy tỉnh khi nào?"
"Một lát rồi." Úy Ương nhàn nhạt trả lời, liếc mắt nhìn đám người trước cửa: "Nếu bọn họ im lặng chút, có lẽ sẽ tốt cho bé hơn."
Đồng Đống ngồi vào bên giường, bưng cháo đút từng muỗng cho Đồng Đồng. Cháo này chỉ là cháo trắng, hương vị thuần túy, ít nhất Đồng Đồng chưa từng ăn bát cháo nào ngon như thế.
Cô liếm môi, ăn non nửa bát và hai cái bánh bao, nếu đây không phải là ăn lót dạ, cô nhất định sẽ ăn sạch sành sanh mới thôi.
"Úy Ương, buông bé ra đã, đến ăn cơm đi." Ông Đồng đặt đồ ăn lên bàn, nhắc nhở Úy Ương rồi quay mặt sang phía cửa: "Bé không khỏe, các người về trước đi."
Bọn họ đương nhiên không muốn quay về, nhất là bác cả và thím ba, chỉ muốn bám lấy ông Đồng, cả nhà ông Đồng đều đã đầy đủ, xe cũng ở đây, nếu không có ai ở lại, lỡ bọn họ đi không thèm nói một tiếng thì sao?
Những chuyện muốn nhờ còn chưa hết đâu! "Anh hai à, anh nói vậy là không đúng rồi, phải lưu lại một người con gái chứ. Nhà anh bây giờ toàn đàn ông con trai, nhiều chuyện không thể giúp được. Có người cùng giới với Đồng Đồng thì tốt hơn mà."
Thím ba miệng nói, mắt vẫn không ngừng nhìn vào Úy Ương. Cậu trai này tuổi trẻ nhưng nhìn rất phong độ, so với minh tinh bà hay thấy trên TV cũng không hề thua kém, nhìn qua hình như có quan hệ rất tốt với Đồng gia, tuổi cũng vừa vặn để kết hôn, quá hợp với Phương Tử nhà bà. Nếu hai đứa có thể sát ra lửa* thì tốt rồi!
*Sát ra lửa: Nguyên văn là điểm hỏa (点火), mang nghĩa như "đơm hoa kết trái", hoặc là cách nói phản ứng hóa học tốt. Trong câu nói trên mang ý là hai người có thể thích hay yêu nhau.
Anh hai cũng nhờ vào bố vợ giàu có đấy thôi. Bây giờ nếu có thể thành công, sau này cần gì hạ mình xin xỏ ông ta nữa?
Không đợi ông Đồng trả lời, thím ba tiếp tục nói như pháo liên thanh: "Phương Tử nhà em hơn Đồng Đồng chín tuổi, bình thường ở nhà việc gì cũng làm, nấu ăn, giặt quần áo, dọn dẹp nhà cửa đều một tay nó, để nó ở lại chăm sóc Đồng Đồng đi."
Một khoảng không gian tĩnh lặng...
Đồng Đồng là người đầu tiên bùng nổ, cô thực sự rất muốn công khai chủ quyền, nhưng bây giờ mới mười hai tuổi, nói chuyện này hẳn là không tốt đi?
Nếu mẹ biết được, nhất định sẽ vì chuyện không giáo dục cô thành thục nữ chân chính mà đau lòng. "Chị họ, chị hỏi chuyện này làm gì?"
Mặt Khổng Phương Phương hồng bất bình thường. Cô ấy mím môi, mắt vẫn nhìn về phòng vệ sinh nhưng không nói lời nào.
"À, anh ấy thực sự rất ưu tú." Đồng Đồng dùng sức gật đầu, đôi mắt không ngừng liếc ngang liếc dọc, không nhìn Khổng Phương Phương, lời nói cũng giống như vô ý nói ra.
"Trừ vẻ ngoài điển trai, xuất thân cũng giàu có. Quan trọng nhất là, nhân duyên của anh ấy rất tốt, tất cả mọi người đều thích anh, người vừa thấy đã chung tình, không ngừng vo ve xung quanh như ruồi bọ cũng không thiếu, thật là quấy nhiễu tâm tình anh ấy nha. Anh vẫn hay oán giận loại người háo sắc quá nhiều, chỉ vừa nhìn mặt và ví tiền đã nói thích anh. Nhưng mà em cảm thấy không hẳn là như thế, chị nhìn anh trai em thử xem, mặt cũng đẹp trai không thua gì, gia thế càng không cần phải nói, nhưng nhân duyên có bằng anh ấy đâu."
Đồng Đống thiếu chút nữa phun cháo trong miệng ra ngoài.
Khổng Phương Phương lắp bắp ừ một tiếng, mắt vẫn nhìn chằm chằm phòng vệ sinh, dường như Đồng Đồng nói cạnh nói khóe gì cũng hoàn toàn không đả động được cô.
Thấy thế, Đồng Đồng tức giận bặm môi, vừa vặn Úy Ương đi ra, cô liền làm nũng vươn hai tay: "Anh, đau."
Úy Ương nhìn bịch nước biển, biết được còn chút nữa là truyền xong xong liền nói Đồng Đống đi gọi y tá, Đồng Đống trừng mắt nhìn anh, cuối cùng vì em gái mà cắn răng ra ngoài.
Gỡ kim tiêm xong, móng vuốt của Đồng Đồng không còn cảm giác. Cô lắc lắc tay, lập tức bị Úy Ương cầm lấy không cho lộn xộn nữa, anh bế cô lên, chuẩn bị về nhà, ông Đồng và Đồng Đồng chưa dị nghị, Khổng Phương Phương đã xúc động đi đến chắn trước mặt.
"Không, không, không được! Hai người không thể đi." Lời nói còn có chút lắp bắp.