Sổ Tay Trùng Sinh

Chương 63 : Đã bao lâu em không để ý đến anh? (II) (H)

Ngày đăng: 11:39 30/04/20


Chơi không lâu đã buồn ngủ, Đồng Đồng ngáp một cái, khép máy tính để sang một bên rồi nhắm nghiền mắt, vốn cô muốn ngủ một chút rồi tiếp tục chơi, dù sao buổi trưa cũng đã ngủ rất lâu rồi, nhưng nào ngờ vừa ngủ đã không khống chế được, cho đến khi cảm thấy không thở nổi mới mở mắt ra.



Lúc mở mắt Đồng Đồng vẫn đang mê man, cảm giác như có cái gì đó đè lên người rất khó chịu.



Đồng Đồng thuộc loại người không ngủ thì thôi nhưng đã ngủ thì ngủ như chết, từ việc ở Khổng gia cảm mạo phát sốt cô cũng không muốn tỉnh là đã có thể nhìn ra.



Cô không muốn mở mắt, đánh chết cũng không mở, theo bản năng lăn đến đầu giường bên kia, tưởng tượng sức nặng trên người có thể lập tức biến mất để có thể an ổn ngủ. Nhưng sự thực thì cô không thể lăn đi được, cơ thể mềm nhũn nằm liệt trên giường, giống như có ngọn núi đè lên mình, khó chịu muốn chết.



"Ưm..." Cô nhắm mắt khe khẽ nức nở nhưng vẫn vô dụng.



Thế là Đồng Đồng quất tay lung tung, muốn đẩy trọng lượng trên người ra, nhưng dù làm gì cũng phí công, cô mở miệng, muốn dùng chân đá nhưng không cử động nổi.



Đồng Đồng hết cách, chỉ có thể ủy khuất cố gắng mở mắt.



Đập vào mắt là một khuôn mặt quen thuộc, Đồng Đồng không nghĩ nhiều, trực tiếp ôm cổ anh lầm bầm nói buồn ngủ.



Ai ngờ Uy Ương lại vân vê khuôn mặt cô, vân vê đến mức cô muốn ngủ cũng không ngủ được.



Bị xoa nhẹ mặt một hồi, bao nhiêu buồn ngủ của Đồng Đồng đã tiêu biến phân nửa nhưng vẫn còn tức giận, khi đang ngủ mà bị đánh thức cô rất hay cáu kỉnh, giống như bây giờ dưới sự trợ giúp của Úy Ương ngồi dậy, Đồng Đồng bĩu môi hờn dỗi, đẩy tay anh ra, tức giận ngồi xếp bằng đưa lưng về phía Úy Ương.



Trong lỗ mũi còn phát ra tiếng hừ, vừa nghe đã biết là vô cùng mất hứng.



Úy Ương cởi giày leo lên giường, ôm cô từ phía sau, ban đầu Đồng Đồng còn muốn tránh, nhưng tránh không được nên liền tùy anh.



Chỉ là khuôn mặt cô vẫn căng ra, rất kiên trì với lập trường tức giận, không chịu để cho Úy Ương xoay mình lại.



Úy Ương vốn muốn nghiêm khắc trừng phạt cô, bây giờ liền vô dụng mà mềm lòng, dù sao chỉ cần Đồng Đồng không gây ra lỗi quá lớn, vậy thì leo lên đầu anh anh cũng không giận.



Khuya như vậy anh còn đến quấy rầy cô đơn giản là vì... mấy ngày qua cô luôn xem nhẹ anh đến cùng, mỗi ngày đều về rất khuya, hai người hầu như không thấy mặt.



Có phải cô quên quan hệ giữa anh và cô rồi không?



Còn có Đồng Đống, mỗi ngày đều vui tươi hớn hở khi thấy người gặp họa, thật sự vừa nhìn đã khiến người khác tức điên.



"Bé."



Đồng Đồng hừ một tiếng, không để ý đến anh, nhưng cũng hoàn toàn không buồn ngủ nữa.



"Bé."



Vẫn không để ý.



Úy Ương thở dài, ôm cơ thể bé nhỏ không ngừng lay lay, vốn đang hùng tâm hùng chí liền trở nên ủ rũ, chỉ muốn ôm hôn Đồng Đồng một cái, sau đó vội vàng dỗ cô.


Úy Ương cười khẽ, "Bé con dâm đãng." Bàn tay to từ rãnh ngực chuyển xuống huyệt động ngọt ngào.



Đồng Đồng không thích xưng hô này, bĩu môi nhìn anh.



"Gia không có dâm đãng, tối nay là anh đến tìm em." Vậy chẳng phải anh càng dâm đãng sao?



Gợi lên kích thích rồi lại nói cô dâm đãng, anh tự mình đến đây, anh mới là người dâm đãng!



"Ừ ừ, là anh đến tìm em, anh xin lỗi." Úy Ương ôm Đồng Đồng lấy lòng, ngón tay chạm đến mảnh thịt mềm mại, xấu xa hỏi: "Bảo bối, đây là gì nha?"



Đồng Đồng vùi mặt vào cổ anh, lắc đầu liên tục, không nói lời nào, cả khuôn mặt đều nóng hổi.



Úy Ương ấn ngón tay vài cái, nơi đó đã rất ướt, anh dùng một ngón tay chấm vào, sau đó xoa lên nơi sâu kín, ngón tay vẽ vòng xung quanh.



Cô nhóc nhạy cảm vô cùng, chỉ cần chơi đùa ở đây một chút thì năm phút đã có thể khiến cô cao trào.



Quả nhiên, Đồng Đồng lập tức bắt đầu run rẩy. Cô ôm cổ Úy Ương, mông nhỏ không khỏi muốn trốn tránh.



Đáng tiếc là vô dụng, mặc kệ cô di chuyển thế nào, Úy Ương vẫn có thể tìm được nơi yếu ớt nhất của cô.



Hạt trân châu vô cùng đáng yêu mềm mại, Úy Ương không dám dùng sức, chỉ xoa nhẹ bên trên mà thôi.



Đồng Đồng không chịu nổi kích thích này, hai chân run run nhưng vẫn khăng khăng không dám kêu thành tiếng, cắn môi thở dồn dập.



Chỉ cọ xát thôi còn chưa đủ, Úy Ương thỉnh thoảng còn đâm vào động nhỏ non nớt.



Đồng Đồng rất thích cảm giác thoải mái nhưng cũng vô cùng kích thích này, cho nên mông nhọ bên trên hạ thân Úy Ương không ngừng dịch chuyển.



Khoái cảm tích lũy ngày càng nhiều, cuối cùng, thân thể mềm mại giật giật vài cái, hai chân gắt gao kẹp lấy hông của Úy ương, sau đó Đồng Đồng mềm nhũn tựa vào ngực Úy Ương, không ngừng thở dốc.



Thỉnh thoảng còn run rẩy, tinh thần hoàn toàn không thể khống chế.



Úy Ương thu tay về, đầu ngón tay còn dính lấy vệt nước mờ ám, Đồng Đồng nhìn thoáng qua, xấu hổ không dám nhìn tiếp.



"Em thoải mái rồi, nhưng anh còn khó chịu hơn." Úy Ương nhỏ giọng nói.



Đồng Đồng suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy anh đưa em đi tắm trước, sau đó em giúp anh được không?"



Lúc nói chuyện, cô không ngừng kẹp lại hai chân, nơi nào đó dinh dính không hề dễ chịu.



Nghe vậy, Úy Ương cười: "Anh giúp em làm sạch không được sao?"



"Hả?"Đồng Đồng nhất thời không phản ứng được, cho đến khi Úy Ương áp cô lên giường, tách chân cô ra lần nữa, cô mới hiểu được anh muốn làm gì.