Sổ Tay Trùng Sinh
Chương 71 : Em bồi thường cho anh (I)
Ngày đăng: 11:39 30/04/20
Úy Ương còn chưa kịp cảm thấy vui sướng vì Đồng Đồng ghen thì đã bị dọa cho giật mình, anh vừa ngẩng đầu đã thấy Đồng Đồng khóc lóc thảm thương, đôi mắt tràn ngập oán hận nhìn anh chằm chằm, cái mũi sụt sịt, tay nhỏ bé che miệng, rõ ràng là khóc khàn cả giọng nhưng lại cứ khăng khăng làm bộ rất bình tĩnh.
Anh phải làm sao? Đương nhiên là phải ôm cô vào lòng dỗ dành!
"Không phải, tất nhiên là không phải, sao anh có thể thích người khác được? Đừng khóc, ngoan, đừng khóc nữa---" Úy Ương vừa dỗ vừa lau nước mắt cho cô.
Đồng Đồng mím môi, còn chưa trở lại bình thường.
Lúc đó cô thật sự sợ hãi, biểu tình của anh quá mức nghiêm túc cẩn thận, kiếp này rất nhiều chuyện đã thay đổi, vậy thì ai dám cam đoan tình cảm của anh giành cho cô sẽ không thay đổi theo?
Nếu như anh không thích cô... Đồng Đồng rùng mình, cô căn bản không dám nghĩ đến khả năng này, ngay cả tưởng tượng cũng không dám!
"Anh Úy Ương..." Không tiếp tục làm nũng hay trêu ghẹo anh, Đồng Đồng ngoan ngoãn giống con mèo nhỏ tiến sát vào ngực Úy Ương, tay nhỏ bé cầm lấy ngón tay anh không buông, đáng thương nói:
"Anh chỉ thích mình em, sẽ không thích người khác đúng không?"
"Tất nhiên rồi, anh chỉ thích em, người khác ai anh cũng không thích." Đồng Đồng vì anh mà sợ hãi, cả khuôn mặt trắng bệch. Úy Ương đau lòng không thôi, cúi đầu hôn một cái lên mặt cô: "Anh chỉ thích em thôi, trừ em ra anh không thích ai cả."
Đồng Đồng mếu máo, muốn nói chuyện nhưng giọng nói vẫn mang theo nghẹn ngào, ủy ủy khuất khuất, khỏi phải nói Úy Ương có bao nhiêu đau lòng.
Anh vuốt ve mặt Đồng Đồng, sau đó ôn nhu vỗ lưng trấn an cô. Bé con ở trong ngực anh nghẹn ngào một hồi, lúc lâu sau mới từ từ ngừng nức nở, cái miệng nhỏ nhắn ủy khuất chu đến mức có thể treo được một cái bình: "Vậy anh phải thề với em."
Đồng Đồng chớp mắt, vô tội nói: "Nhưng tối nào em cũng ở cùng anh mà." Anh còn luôn làm mấy chuyện xấu hổ với cô.
"Không đủ, với anh như vậy là không đủ." Úy Ương hôn cô, đầu lưỡi cuốn lấy đầu lưỡi mềm mại của Đồng Đồng, bàn tay cũng bắt đầu vân vê người cô.
"Sự chú ý của em đa phần đều đặt vào con mèo kia, anh không vui, anh cũng sẽ cảm thấy mất mát và ghen tỵ. Chỉ có buổi tối ở cùng với em, với anh mà nói là không đủ."
Anh chỉ muốn cô nhanh lớn lên, sau đó kết hôn, từ nay về sau hạnh phúc vui vẻ cả đời.
"Cái đó...em không biết mà." Đồng Đồng suy nghĩ kỹ một chút, hình như đúng là đã rất lâu anh với cô không thân mật, từ khi có Nãi Hoàng, số lần anh và cô làm chuyện xấu hổ đó đích thật rất ít.
"Vậy bây giờ đã biết rồi, em định làm thế nào?" Úy Ương trầm giọng hỏi.
Giọng của anh vốn trầm, nay tận lực đè thấp lại có vẻ từ tính mê người hơn --- ít nhất Đồng Đồng đã bị mê hoặc đến thần hồn điên đảo không biết mình họ gì.
Cô vốn là nhan khống* và thanh khống**, Úy Ương lại thỏa mãn tất cả huyễn tưởng của cô. Chỉ cần anh "thi triển" mị lực với cô, cô căn bản là tránh không thoát.
*Nhan khống: người dễ xiêu lòng vì nhan sắc, đặt nhan sắc làm tiêu chuẩn hàng đầu.
**Thanh khống: tương tự nhan khống nhưng là giọng nói.