Sổ Tay Trùng Sinh

Chương 91 : Anh yêu em đi thôi (I) (H)

Ngày đăng: 11:39 30/04/20


Edit: Nhược Vy



Đối với Úy Ương, Đồng Đồng vốn có lực hấp dẫn rất lớn, dù cô không nói gì mà chỉ đứng yên, hay dù cô không xuất hiện nhưng chỉ cần nghĩ đến cô, anh đã thấy kích động.



Huống gì hiện tại cô còn vô cùng mê hoặc muốn anh cởi nội y, anh có thể chịu đựng mà không chảy máu mũi đã là rất tốt rồi.



Thấy Úy Ương không nhúc nhích, Đồng Đồng còn cho là mình mê hoặc không thành công, cô nghiêng đầu suy nghĩ một chút rồi kiều mị ôm cổ anh, hơi thở ngọt ngào phả vào tai Úy Ương, khiến cho anh hô hấp càng dồn dập: "Anh Úy Ương..." Giọng nói yểu điệu, vô cùng nũng nịu: "Anh giúp em cởi ra đi, em khó chịu ~" Nói xong, mông nhỏ còn không an phận mà cựa quậy.



Úy Ương cuối cùng cũng hành động, anh cúi đầu cười một tiếng, dường như là hết cách với cô, hoặc như là buông bỏ trói buộc gì đó.



Bàn tay anh ở nơi mềm mại phía dưới nào đó không ngừng vuốt ve, sau đó đặt tay lên viền quần trong, dễ dàng kéo xuống.



Đôi mắt long lanh dường như bắn ra tia sáng, Đồng Đồng vừa chờ mong vừa xấu hổ nhìn anh, ngoan ngoãn nâng mông để anh có thể cởi quần trong ra.



Nhưng Úy Ương cởi xong không có để sang một bên mà là cầm trong tay, để sát vào chóp mũi nhẹ nhàng ngửi một chút.



Đồng Đồng nhìn anh, khuôn mặt nóng cháy, quay mặt rên rỉ không dám nhìn. Nụ cười trên môi Úy Ương càng sâu, khẽ hôn lên đầu cô rồi để quần trong lên bồn rửa tay, nhéo nhéo cái mông mềm mại.



Đồng Đồng càng thêm xấu hổ, cảm giác trống rỗng dưới thân khiến cô vừa kích thích vừa khẩn trương.



Cô thấp hơn Úy Ương một cái đầu nên khi ngồi trên đùi anh thì chân không chạm đất, thế là cô theo bản năng không vùng vẫy, nhưng nơi riêng tư ngày càng trống rỗng, luôn có gì đó chảy ra.



"Đồ hư hỏng ~" Đồng Đồng đập vai Úy Ương, hờn dỗi trừng mắt nhìn anh rồi xấu hổ quay mặt đi.



Đối với sự lên án của cô, Úy Ương chỉ cười mà không nói, trong lòng vừa ngọt ngào vừa bất đắc dĩ.
Đối với sự lên án của cô, Úy Ương chỉ cười mà không nói, trong lòng vừa ngọt ngào vừa bất đắc dĩ.



Anh đúng là không có cách với cô, nhưng càng như vậy thì càng muốn âu yếm, ôm cô vào lòng, sao cũng không thấy đủ.



Úy Ương cắn vành tai trắng noãn, thấy cô rụt lại như một con thỏ vô cùng đáng yêu thì cười, nâng mặt cô lên, hôn mạnh một cái.



Đồng Đồng ngước mặt, mở miệng cùng anh môi lưỡi quấn quít, hai người hôn nhau vô cùng nhập tâm, cho đến khi tách ra đều thở hổn hển, nhất là Đồng Đồng, không còn chút sức lực nào, nằm rạp trong lòng Úy Ương, hai tay dán lên ngực anh, thỉnh thoảng lại sờ hai cái.



Ngón tay thon dài của Úy Ương lần mò xung quanh phấn huyệt, đầu ngón tay ở miệng huyệt không ngừng trêu đùa, vân vê đóa hoa nhỏ.



Mỗi lần nhấn Đồng Đồng đều kiều mị rên rỉ, Úy Ương nghe được cả người cũng tê dại, một dòng điện chạy từ bàn chân lên đến đỉnh đầu, chỉ muốn ôn cô vào ngực vân vê, đến chết cũng không muốn xa rời.



Đóa hoa nhỏ anh đã ghé thăm không biết bao nhiêu lần nhưng mỗi lần đều không dứt ra được, càng không thể triệt để chiếm lấy cô, Úy Ương nghĩ mà nôn nóng. Nhưng anh đã chờ nhiều năm như vậy rồi, chờ thêm hai năm nữa cũng đâu có sao.



"Bé... nhanh mười tám đi, đến lúc đó anh thực sự muốn em." Cái loại cảm giác chỉ đứng ngoài mà không thể vào vừa đau khổ vừa ngọt ngào, anh quả thực không biết làm sao mới tốt.



Đồng Đồng ghé vào cổ anh nỉ non: "Em không quan tâm chuyện đó mà...ư...anh Úy Ương...nơi đó...anh dùng tay đi, em rất thoải mái." Giọng điệu nũng nịu không ngừng vang lên, Úy Ương nghe được thì thiếu chút nữa mất đi lý trí.



Hạ thân đã căng chặt, nếu cô còn tiếp tục như thế, anh không thể đảm bảo mình sẽ nhịn được.



"Thoải mái à?" Úy Ương khàn khàn hỏi, đầu ngón tay nơi đóa hoa không ngừng luân động, vách tường non mềm quấn chặt tay anh, cứ như vậy vây quanh khiến anh cam tâm tình nguyện làm tù binh suốt đời. "Anh làm thế này có thoải mái không?"



Đồng Đồng thành thực gật đầu, hai tay ôm cổ anh nũng nịu: "Anh Úy Ương... em rất thích anh, đời này chúng ta đừng xa nhau được không..."




Lời bày tỏ chân tình khiến Úy Ương suýt chút nữa đỏ mắt, cũng may anh khống chế được, ôm cô âu yếm vừa hôn vừa sờ, khàn giọng nói: "Đó là đương nhiên, sau này em phải gả cho anh, làm vợ của anh, còn sinh con cho anh!"



Úy Ương dịu dàng cọ cọ mặt, cùng cô hôn môi, hận không thể hòa làm một thể với cô.



Đồng Đồng cười ngây ngô, ôm cổ anh không chịu buông tay, liên tục trêu chọc nơi ngực anh.



Úy Ương bị cô cào như mèo con khiến tâm ngứa ngáy, ngón tay ở bên dưới cô nhẹ nhàng xoa xoa rồi ôm cô đứng lên, đặt cô lên trên nắp bồn, còn mình thì quỳ giữa hai chân cô.



Đột nhiên bị đặt lên nắp bồn, rời khỏi bắp đùi rắn chắc nam tính, Đồng Đồng trong nháy mắt không phản ứng kịp.



Cũng may trên nắp có một lớp lót lông mềm mại, Úy Ương lại vừa ngồi rất lâu nên một chút cũng không lạnh, Đồng Đồng biết điều không lộn xộn, chỉ là khó hiểu nhìn Úy Ương.



Sau đó cô thấy anh vén váy mình lên.



Nhất thời mặt hồng như hoa đào, Đồng Đồng bây giờ đã hiểu anh muốn làm gì, lập tức nức nở một tiếng, che mặt không dám nhìn.



Úy Ương nhìn cô xấu hổ thì không nhịn được cười cười, giơ chân cô lên rồi vắt qua tay mình, sau đó quan sát nơi riêng tư phấn hồng của thiếu nữ.



Cô còn nhỏ tuổi, màu sắc bên dưới vô cùng đẹp, Úy Ương nhìn một chút, không kiềm chế được mà nuốt nước miếng rồi hít một hơi thật sâu, nhích lên phía trước, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng chạm đến.



Đây không phải lần đầu tiên anh hôn cô ở đây nhưng theo số lần thân mật tăng, Đồng Đồng càng ngày càng nhạy cảm.



Đôi khi anh chỉ cần trêu chọc thoáng qua một chút cô liền không chịu nổi mà tiết ra. Vừa nãy cô đã động tình, có phản ứng, bên dưới ẩm ướt nhưng vẫn muốn anh. Bây giờ Úy Ương hôn như vậy, khoái cảm càng trào dâng lên.



Thân thể Đồng Đồng run rẩy nhưng không có chỗ trốn, chỉ có thể che miệng rên rỉ.



Áo sơ mi trên người Đồng Đồng đã sớm cởi ra, áo ngực cũng cởi làm lộ ra hai khỏa anh đào mềm mại, áo sơ mi khoác hờ trên người hoàn toàn không che được gì.



Mà váy ngắn dưới thân cũng bị anh vén lên, nơi riêng tư của thiếu nữ bại lộ trước ánh mắt của Úy Ương, lúc này đang ẩm ướt run rẩy, dịch yêu càng lúc càng tràn ngập cánh hoa, miệng huyệt bị anh tách ra không ngừng co rút, vô cùng mê người.