[Dịch]Sổ Tay Trùng Sinh
Chương 30 : Cách anh bảo vệ em
Ngày đăng: 23:26 21/08/19
Sáng hôm sau, Đồng Đồng vừa mở cửa xuống xe đã bị Úy Ương kéo trở lại đòi hôn tạm biệt, xấu xa cắn lên má cô, không đau nhưng vẫn để lại dấu răng mờ mờ.
Đồng Đồng không vui bĩu môi, cảm thấy bị cắn rất mất mặt. "Anh Úy Ương!" Cô bực bội cắn lại anh rồi đứng lên xuống xe, Úy Ương không đau không ngứa chỉ cười. Thầm cảm thấy thật đáng yêu, tay lại nhịn không được kéo cô về lần nữa.
Đồng Đồng đứng không vững, ngã lên đùi Úy Ương, khuôn mặt tức giận ngẩng lên, đôi môi tinh tế vừa vặn chạm đến môi anh.
Chỉ có người ngu mới bỏ lỡ cơ hội tốt như thế này. Úy Ương cúi đầu hôn cô, sau đó nhẹ giọng nói: "Nếu bị bắt nạt phải nói cho anh biết, rõ chưa?"
Gò má Đồng Đồng ửng đỏ, nhanh tay đẩy anh ra, lắp ba lắp bắp nói: "Ai, ai dám bắt nạt em chứ!" Cô ở đâu cũng sống được, chỉ có cô bắt nạt người khác, làm gì có ai bắt nạt nổi cô?
"Ngốc." Úy Ương cười khẽ, vuốt nhẹ môi cô, vỗ lên cái mông nhỏ. "Vào trường đi."
Đồng Đồng hét lên, che mông nhảy xuống xe, còn không quên trừng Úy Ương. Úy Ương cười vui vẻ, bảo cô đi vào mau.
Lúc này Đồng Đồng mới cẩn thận bước từng bước vào trường, cho đến khi bóng lưng cô biến mất Úy Ương mới bảo tài xế lái xe rời đi.
Ngày hôm nay tiết trời rất đẹp, trời hửng nắng nhẹ, không khí sạch sẽ tươi mát khiến cho lồng ngực cảm thấy khoan khoái.
Thế nhưng vì sao mọi người đều nhìn cô bằng ánh mắt kì lạ vậy?
Đồng Đồng đeo cặp sách vừa đi vừa nghĩ, cô quan sát xung quanh, một khi bị cô nhìn thấy những học sinh đó đều giả vờ nhìn đi chỗ khác, nhưng chỉ cần cô dời mắt, bọn họ lại nhìn.
"Thật kì lạ..." Cô lầm bầm, nhìn đồng hồ trên tay chỉ còn năm phút nữa là đến tiết một, cô không thể trễ được.
Đồng Đồng cúi đầu nhìn quần áo, rất bình thường. Mặt đã rửa, tóc đã chải, rốt cuộc mọi người đang nhìn gì? Cô ôm nghi hoặc bước vào lớp, phòng học vốn đang ầm ĩ đột nhiên trở nên lặng như tờ.
...Rốt cuộc là chuyện gì? Tại sao mọi người lại kì lạ thế? Chẳng lẽ chuyện hôm qua đã lan truyền khắp cả trường?
Chắc chắn là chuyện này, không thì còn gì nữa? Vì sao? Không phải hôm qua đã tan học rồi sao? Mọi người không phải về kí túc xá, căng tin hay tự học sao? Sao còn thấy được?
Nhớ lại hôm qua hưởng thụ một loạt ánh mắt ngưởng mộ, Đồng Đồng nhất thời cảm thấy tự hào, cô đến chỗ mình ngồi xuống, nhìn xung quanh một chút, quả thực không ai dám đối mắt với cô.
Đồng Đồng khó hiểu, tuy rằng hai anh nhà cô rất đẹp trai nhưng cũng không đến nổi dọa mọi người như thế chứ? Hơn nữa...trong lớp có ít nhất hai phần ba không có mặt ở hôm qua? Xuất hiện cái biểu cảm này là ý gì?
Bản chất cô vốn hay tò mò, hiện tại cô nhịn thống khổ lắm biết không? Sao không ai nói gì với cô? Cô không phải mãnh thú cũng không phải hồng thủy, đây rốt cuộc là thái độ gì?
Chỉ có Lục Tiểu Lâm đi đến, cô ấy ngồi sau Đồng Đồng ba bàn, xếp chỗ dựa trên thành tích cho nên với vóc người cao và thành tích "trung bình", chủ nhiệm để cô ấy ngồi sau.
Lưng bị chọc một cái, Đồng Đồng quay lại đã thấy Lục Tiểu Lâm đặt đầu lên vai mình than thở: "Thật là nhìn không ra nha...Cậu thực sự quá "trâu" rồi."
"Hả?" Có thể nói cho cô chuyện gì xảy ra không oa oa?
"Không nhớ chuyện hôm qua hả?" Mặt Lục Tiểu Lâm hiện lên sự say mê. "A, anh của cậu thật đẹp trai!"
...Đẹp trai thì sao? Khóe mắt Đồng Đồng giật giật, vẫn không hiểu trọng tâm ở đâu: "Cho nên?"
"Cho nên gì nữa, chẳng qua là cậu không đến chào cờ nên không biết thôi, ba nữ sinh kia phải xin lỗi cậu trước toàn trường đấy, hơn nữa còn chủ động xin nghỉ học!" Mặt Lục Tiểu Lâm đầy vẻ sùng bái: "Cậu không thấy được thật đáng tiếc."
Đồng Đồng không cần nghĩ cũng biết là anh hai làm, anh lúc nào cũng không bỏ qua cho ai bắt nạt cô. Đồng Đồng nhún vai thờ ơ, đầu Lục Tiểu Lâm suýt nữa rớt xuống: "Có cái gì mà tiếc, mình cũng không muốn thấy đâu."
Bị nhiều người nhìn chằm chằm rất xấu hổ, cô không muốn người khác cảm thấy mình ỷ thế hiếp người.
"Đồng Đồng, gia đình cậu rốt cuộc như thế nào? Ba nữ sinh kia đều có gia thế tốt nhưng hôm nay phải ăn nói rất khép nép, gia thế cậu còn cao hơn nữa sao?"
Cái đồ miệng rộng Lục Tiểu Lâm!
Nhìn bạn học bốn phía đều nghểnh cổ nghe ngóng, Đồng Đồng thật sự muốn đánh Lục Tiểu Lâm một cái! Loại chuyện này sao có thể nói trong lớp, đây là muốn tìm phiền toái phải không?
"Cậu muốn biết lắm hả?"
Lục Tiểu Lâm gật đầu như giã tỏi, Đồng Đồng cười xấu xa ngoắc ngoắc ngón tay với Lục Tiểu Lâm: "Qua đây rồi nói cho."
Thấy người nào đó ngoan ngoãn đi đến, cô nhếch miệng cười, gõ lên trán Lục Tiểu Lâm một cái, cho đến khi đối phương nước mắt lưng tròng mới hỏi lại: "Còn muốn biết nữa không?"
Lần này đã có kinh nghiệm, Lục Tiểu Lâm quả quyết lắc đầu chạy về chỗ.
Hừ, đáng đánh, xem đi, đánh một cái liền ngoan ngoãn.
Mở sách giáo khoa, Đồng Đồng có chút không yên lòng, hình như giáo viên đã biết rồi, không gọi cô đứng dậy trả lời hay lên bảng nữa, may là có bạn cùng bàn thay thế, cô không cần lo nữa.
Quan trọng hơn, khả năng tiếp nhận của mọi người rất nhanh, cho nên khi ra về hầu như đã trở lại bình thường, Đồng Đồng vẫn nhíu mày buồn bực, anh trai cũng hơi quá đáng rồi, sao không nói trước cho cô một tiếng mà hành động nhanh như thế?
Đến buổi trưa khi Úy Ương đón cô về nhà, cô vẫn rầu rĩ không vui.
Úy Ương nhìn không nổi gương mặt u sầu của cô, kéo cô lên đùi mình, bóp mặt cô hỏi: "Sao nhìn em buồn thế? Ai bắt nạt sao?"
Ai dám bắt nạt cô đâu, bọn họ đều là phần tử phát xít, nhưng nào rảnh mà đi bắt nạt cô? Hữu khí vô lực phủ nhận, Đồng Đồng nằm nhoài cắn cắn cà vạt Úy Ương: "Anh Úy Ương, anh biết chuyện anh em làm không?"
"..." Úy Ương im lặng một lúc rồi mới trả lời: "Đôi khi chuyện trừng phạt là không thể tránh được."
Nói như thế là hai người hợp mưu? Đồng Đồng mất hứng nhưng không tức giận nữa, tiếp tục cắn cà vạt của anh: "Em không nghĩ vậy, tuy rằng các chị ấy không chỉ bắt nạt người khác một lần, thường xuyên tỏ ra kiêu căng ương ngạnh nhưng không nhất thiết phải xin lỗi trước toàn trường, mọi người ai cũng biết thì em cũng thấy mất mặt."
May là cô bỏ qua giờ tự học, thoát được một kiếp...bằng không chỉ muốn độn thổ vì lúng túng.
Úy Ương ôm cô nói: "Không còn cách nào khác, em phải biết rằng đối với thân phận của chúng ta, không được dễ dàng tha thứ cho người có lỗi với mình, dù cho chuyện nhỏ cũng không được."
Có lẽ làm vậy thì có chút lộng quyền và nổi bật, nhưng đây là cách anh bảo vệ cô.
...
Editor: Alo alo, chắc gần đây mọi người cũng thấy mình đăng chương mới không đều, vì vào học rồi nên mọi người thông cảm nhé. Mình sẽ cố gắng một ngày một chương, nếu không thì cũng hai ngày một chương nên mong các cậu vẫn sẽ ủng hộ truyện. Vote và bình luận là động lực lớn nhất dành cho mình đấy ạ.