Soái Ca, Em Đến Đây Để Anh Ngược

Chương 101 : Hậu cung

Ngày đăng: 02:50 19/04/20


Tuấn Phong nhanh chân bước vào cung Thủy Cát, cô đưa mắt nhìn về phía anh có chút ngạc nhiên, chẳng phải giờ này anh đang cùng Tuyết Sương xem dung nhan của cô gái mà cô ta chọn lựa. Là Tuyết Sương muốn chọc tức cô nên cho người đến mời cô dự, cô đã viện có mang thai không khỏe trong người.



- Hoàng thượng, sao người lại đến cung Thủy Cát khi này. - Cô nhanh chóng hỏi.



- Chuyện Trẫm lập thêm phi tử, nàng đã biết rồi phải không? - Tuấn Phong dò xét, giọng điệu có chút không vui.



Cô nhìn về phía Tiểu Mai, ra hiệu cho cô ta lui ra ngoài. Chuyện Tuấn Phong lập thêm thê thiếp cô còn chưa tức giận với anh, anh lại đến đây hậm hực. Đợi Tiểu Mai lui ra ngoài, cô cầm bình trà trên bàn rót vào ly, vừa làm vừa nói.



- Phong ca, phi tử này là do hoàng hậu chọn lựa, về tình về lý đều thích hợp không thể không nạp. Tịnh Yên biết rõ chàng đang khó xữ mà đối phó với Hoàng hậu, vậy nên thiếp không muốn bản thân làm cho chàng thêm phiền muộn. - Cô nhẹ nhàng đáp.



- Trẫm luôn tự hỏi tại sao lại yêu nàng nhiều như vậy. - Tuấn Phong mỉm cười quay lại ôm cô vào lòng.



Cô tựa vào ngực anh nói tiếp:" Cô nương ta đẹp không?"



tuấn Phong nhíu mày, rõ ràng vừa nói là không muốn anh thêm phiền muộn, vừa dứt lời đã dò hỏi về Tố Như quý nhân. Anh đưa tay ngước mắt cô nhìn vào mắt anh khẽ hỏi:" Cô nương ta rất đẹp."



Cô khẽ tức giận lại nói:" Chàng đúng là háo sắc."



- Nhưng trong mắt Trẫm, Yên phi của Trẫm mới là nữ nhân duy nhất tồn tại. - Tuấn Phong cười nhẹ.



Tiểu Mai đứng bên ngoài nhìn thấy Thanh Vân công chúa hồi cung đến nơi này liền bước vào bên trong thông báo. Họ cùng nhau bước ra ngoài gian phòng chính, Thanh Vân cũng vừa bước đến cửa chính liền thi lễ thỉnh an.



- Thanh Vân công chúa thỉnh an Hoàng thượng, Yên phi nương nương cát tường.



- Muội muội bình thân. - Tuấn Phong đáp. - Thông tin của muội xem ra nhanh nhạy như vậy, Trẫm đang tự hỏi có nên cắt chức Hán phò mã.



Thanh Vân vào cung chưa kịp hỏi rõ ngọn ngành việc Hoàng huynh lập thêm phi tử đã bị anh nắm đuôi cô mất. Suy nghĩ cả một đêm dài, bao nhiêu năm Hoàng huynh không lập phi tử vì thương nhớ Tịnh Yên, nay cô nương ta vừa quay về chưa bao lâu liền lập phi tử.



- Công chúa, đã lâu không gặp... Người và Hán Thành đã bái đường thành thân, thật tiếc Tịnh Yên đã không thể chứng kiến.



- Chuyện của Thanh Vân không quan trọng, quan trọng là chuyện trước mắt… Hoàng huynh, muội nghe người trong cung nói quý nhân Tố Như kia là người của Hoàng hậu. - Thanh Vân tỏ ra lo lắng. - Tịnh Yên của muội sẽ bị bọn họ cậy quyền cậy thế mà ức hiếp.



Đúng là Thanh Vân là một cô nương tốt chỉ đôi chút nghịch phá và lời nói ra không một chút suy nghĩ. Chuyện Tuấn Phong lập phi, tất nhiên không đến lượt Thanh Vân quản… đã vậy cô nương ta đã xuất giá theo chồng, chuyện trong cung đáng ra không nên xen vào.



- Công chúa, chuyện này Hoàng thượng là có liệu tính của người. Đa tạ muội đã quan tâm đến Tịnh Yên.



Tuấn Phong lúc này mới lên tiếng: “Chuyện muội cần lo lúc nay chính là chuyện của Tứ ca muội, còn Trẫm… chẳng lẽ chỉ một Yên phi cũng không thể bảo vệ ư? Muội có phải không tin tưởng Trẫm?”



Nghĩ tới chuyện của Tuấn Quốc, lúc này Thanh Vân mới nhảy lên. Lần này vào cung là muốn đến xem mặt mũi cô công chúa nước Hoàng mặt dày kia, còn chuyện của Hoàng thượng nếu đã nói vậy, cô tất nhiên tin tưởng Hoàng huynh.



- Không xong rồi, muội phải đến Tứ vương phủ giải cứu Tứ ca. - Thanh Vân nhanh chóng bỏ chạy.



Cô và anh nhìn cái dáng vội vã của Thanh Vân mà bật cười, Hán Thành vì sai lại chịu đựng được bao nhiêu ấy thời gian.



Ngày Tố Như được sách lập làm phi tần, đạt hiệu là Như phi nương nương, ban ở cung Vọng Cát, được ban vàng bạc châu báu cùng cung nữ thái giám hầu hạ.




Tên thích khách theo lời chỉ dẫn của Tịnh Yên liền dùng khinh công di chuyển không một tiềngs động trên mái nhà như một con mèo hoang màu đên. Khi đến cung Nguyệt cát được canh phòng nghiêm ngặt, hắn ta phải đợi một thời gian lâu khi bọn chúng sơ hở lẻn vào bên trong phòng ngủ của hoàng hậu.



Trong lớp màng mỏng, cùng ánh nén le lói nhạt màu, hắn cứ ngỡ Tuyết Sương là người hắn đang tìm kiếm nhanh chóng tiến đến ôm lấy Tuyết Sương từ phía sau.



Lạ kì, chính Tuyết Sương lại không la lớn vì có kẻ lạ mặt xong vào cung cấm, lại đưa bàn tay mình ôm lấy bàn tay hắn ta đang ôm cô.



Tuyết Sương nhanh chóng đi thổi tắt hết nến trong phòng ngủ, chính là ám chỉ cô đã nghĩ ngơi không kẻ nào được làm phiền.



Tuyết Sương sà vào lòng hắn ta ôm ấp như bao đôi tình nhân nhớ nhung đã rất lâu. Sau đó hôn lên đôi môi hắn ta chuẩn bị thoả tràn dục vọng. Nhưng không may, bên ngoài tỳ nữ thân tính lại hô hoán Hoàng thượng giá đáo.



- Sao Hoàng thượng lại đến đây giờ này. Huynh mau chóng chốn đi, hẹn đêm mai gặp lại. - Tuyết Sương vội vàng đốt lại ánh nến trong phòng



Tên thích khách lưu luyến từ phía sau ôm lấy Tuyết Sương không muốn rời, ánh đèn thắp sáng cả dan phòng, Tuyết Sương quay đầu lại liền nhìn thấy mọi tên đàn ông xa lạ. Còn hắn ta cũng cả kinh vì trước mắt không phải là Tố Như của hắn.



Tiếng hét của Tuyết Sương khiến Tuấn Phong vội vàng chạy vào phòng ngủ, là Hoàng hậu của đại Triệu quốc đang cùng một nam nhân khác ở trong phòng ngủ của nàng ta.



- Hoàng thượng… - Tuyết Sương nhanh chóng chạy về phía sau Tuấn Phong ra vẻ sợ hãi.



- Ngươi là ai, cớ sao có mặt tại nơi này, chính ngươi đã ra tay với Tịnh Yên?



- Thì ra đây là Hoàng hậu của đại Triệu quốc… Ha ha… Đến nơi này trước sau gì cũng sẽ chết, dù sao trước khi chết được phong lưu cùng Hoàng hậu, xem ra rất đáng. - Hắn nhếch mép khinh thường.



Tuyết Sương xanh mặt sợ hãi: “ Ngươi không được nói sằn bậy. Hoàng thượng người phải giải oan cho thần thiếp. Nỗi ô nhục này biết rửa mấy sông.”



- Người đâu bắt hắn ta nhốt vào đại lao. Chờ ngày xét xử.



Sau khi bắt được tên thích khách. Tuấn Phong cũng không nhắc đến những chuyện liên quan đến những gì hắn ta nói về Tuyết Sương. Nhanh chóng quay về cung Thuỷ Cát lo cho Tịnh Yên.



Tin xấu đồn xa, chuyện gắn ta nói đêm đó từ khi nào đã truyền khắp cả Hoàng cung. Chỉ là mộ mình Tịnh Yên đều không hay biết chuyện gì vì cô sắp đến ngày sinh con, Hoàng thượng đã căn dặn Tiểu Mai không được nói chuyện gì khiến cô lo lắng.



Tuyết Sương rất tức giận vì tin đồn á miệng kia, cứ tự nghĩ mình oan ức. Lại càng tức giận hơn vì sao Tuấn Phong không có một chút thái độ gì khi nhìn thấy tên nam nhân kia trong phòng cô. Tuyết Sương cảm thấy không an tâm, đến cung Vọng cát một chuyến.



- Như phi thỉnh an Hoàng hậu.



- Thật là thiệt thòi cho muội muội. Ngay đêm đáng ra muội được chăm sóc bệ hạ, Yên phi lại bày mưu lập kế kéo Hoàng thượng về phía cô ta. Muội xem, Yên phi kia quá ích kỉ.



- Như phi chỉ biết trách bản thân vô dụng, không hầu hạ được Hoàng thượng nào đâu dám oán trách.



- Trong cung ai nấy cũng biết bổn cung và Yên phi có chút hiểu nhầm. Nay ta muốn ban cho nàng ta một chén canh bổ thai, chỉ e cô nương ta dị nghị. Ta thấy muội mới vào nơi này, mang đến cũng xem như là ra mắt quý phi, cô ta chịu nói tốt giúp muội trước mặt Hoàng thượng vài câu há người sẽ để mắt đến muội.



- Đa tạ Hoàng hậu nương nương chỉ dạy, thần thiếp xin nghe theo.



Tố Như nhìn chén canh bổ đặt trong một gỗ giữ ấm đặt trên bàn. Chắc chắn cũng không có điều gì tốt đẹp. Bà ta muốn gắp lửa bỏ tay người ư, đâu có đơn giản như thế.