Soái Ca, Em Đến Đây Để Anh Ngược
Chương 106 : Hại cho thê thảm
Ngày đăng: 02:50 19/04/20
Bức thư được Tiểu Lộ Tử dâng lên cho Tuấn Phong, chỉ là nhìn không ra trong thư Tịnh Yên đang muốn nói điều gì. Tất nhiên Tịnh Yên làm sao biết viết tiếng nho ngày xưa, viết tiếng Việt chắc rằng Tuấn Quốc sẽ chẳng thể hiểu được cô muốn nói gì, vậy nên dùng kí hiệu chính là thuận tiện nhất.
- Khởi bẩm Hoàng thượng, lá thư này nội dung đã được tỳ nư của Yên phi nương nương khai rõ, chỉ là những điều tư tình thô tục của Yên phi nương nương và Tứ vương gia Tuấn Quốc. - Quan hình bộ khỏi tâu.
- Dám hỏi ngài, nếu ngài đã nói đó là thư của bổn cung gửi cho Tứ vương đệ, một tỳ nữ như Tiểu Mai lại cả gan đọc thư của chủ nhân giao phó ư, lại nói, bức thư kia không ghi nội dung, ngoài chủ nhân của nó không dễ cho người ngoài hiểu rõ. - Tịnh Yên liền đáp.
- Chuyện này… chuyện này… - Quan hình bộ ấp úng.
Tuấn Phong nhìn bên trong bức thư, sau đó liền đưa cho Tiểu Lộ Tử cất đi. Ánh mắt Tuấn Phong nhìn về phía cô, còn cô nhìn anh không một chút e sợ.
- Truyền Tứ vương gia vào cung. - Tuấn Phong nói. - Tạm thời phế truất Yên phi, giam vào ngục thất. Về phần nhị hoàng tử, Trẫm sẽ có phán xét sau.
Binh lính đưa Tịnh Yên đi, cô từ khi nghe anh tuyên chỉ đã như bất động, xem ra anh muốn đẩy cô đi thật xa anh, anh là một đương kim hoàng thượng, sủng ai và chán ghét chỉ cách nhau một tấm màng mỏng. Cô sai, thật sự đã sai khi nghĩ rằng anh và cô là tình yêu, đã yêu sẽ không có bất cứ san sẽ. Nhưng rồi, hiện tại nghiệt ngã đến mức cô nhận ra, anh là vua, sống trong thời đại đa thê đa thiếp, anh có rất nhiều chọn lựa, và khi đã chán ghét cô, anh sẽ đẩy cô đi nếu như cô không biết ngoan ngoãn như bao nhiêu vị vương phi khác.
Trong thư phòng, hiện tại chỉ có Tuấn Phong và Tuấn Quốc. Hai anh em nhà họ Triệu trước nay tình thân không ai sánh bằng, Tuấn Quốc một lòng phò trợ Hoàng huynh giúp Tuấn Phong không biết bao nhiêu phen nguy hiểm.
- Tứ đệ, đây là bức thư mà Tịnh Yên gửi cho đệ, trong thư là nàng ấy đang muốn nói điều gì? - Tuấn Phong giao bức thư cho Tuấn Quốc.
Tuấn Quốc nhìn vào bức thư, sau đó liền nhíu mày khi nhìn thấy những nét vẽ nguệch ngoạc khó hiểu. Nghe tin từ hình bộ mà trong lòng cảm thấy khó nghĩ với quyết định của vị hoàng huynh, không lẽ là hoàng huynh tin vào những lời xàm tấu đó.
- Hoàng thượng, thật sự đệ không hiểu được Yên phi muốn nói điều gì? - Tuấn Quốc đáp. - Nhưng, chuyện đệ và nương nương có tư tình là hoàn toàn bịa đặt.
Tuấn Phong không đáp, rút thanh gươm từ trên giá đỡ gươm vụt về phía Tuấn Quốc đã kề tận cổ, đôi mắt lanh lùng nhưng đày sát khí hỏi: “Đệ nói xem, tại sao Tịnh Yên hôm đó lại bỏ đi không một lý do, tại sao khi quay về lại đi cùng đệ.”
Xem ra khuất mắc trong lòng Tuấn Phong một lần nữa phải nghĩ đến, Tuấn Quốc lại e sợ Tuấn Phong bị bọn gian thần lợi dụng ảnh hưởng của Tịnh Yên là trục lợi. Tuấn Quốc nhắm mắt lại đáp: “Hoàng thượng, dùng người không tin tưởng, thà một nhát gươm đoạt mạng.”
~~~~~~~~~~
Tịnh Yên giam vào ngục thất, cô cũng không phải lần đầu tiên bước vào nơi này. Nghĩ tới liền hối hận không kịp, lần trước trong vai một tiểu tử không một lí do bị Tuấn Phong ban cho ly rượu độc mà suýt chết, quay lại nơi này chính vì sinh con, sinh con cũng đã sinh ra… cô muốn đưa Triệu Dân quay về hiện tại, ít ra… Uy Phong cũng không muốn lấy mạng cô như tên cuồng bạo ấy.
Lại nói, lão già chết tiệt đó vì sao đến giờ này vẫn còn chưa xuất hiện, cô không còn vấn vương điều gì ở cái nơi mà không có công lý, cái nơi mà phụ nữ như cô lại thấp cổ be họng, nói ra điều gì cũng phải suy nghĩ, cũng lo sợ bị chém đầu lúc nào không hay. Bị nhốt trong ngục tối này, cô cũng không sợ điều gì, chỉ lo sợ vì một mình cô mà những người khác liên lụy. Không biết giờ này Tiểu Mai đáng thương đã như thế nào.
- Không ngờ lại tái ngộ ngươi tại nơi này. - Người đàn ông ngồi thẳng lưng, đôi mắt đang nhắm lại ở bên cạnh nhà giam của cô nói.
Cô quay đầu nhìn về phía hắn ta, trên người hắn ta vô cùng dơ bẩn cùng những vết thương chi chít chưa kịp lành lặn. Mái tóc dài bù xù, râu ria trông mất vệ sinh chết được, ấy vậy mà hắn nói đã từng gặp gỡ cô ư. Nghĩ tới nghĩ lui là chưa hề gặp mặt.
- Ta và ngươi đã gặp nhau ư? - Cô đáp.
- Hoàng thượng, người phiền muộn chuyện Tịnh Yên tỷ tỷ ư, thần thiếp biết người tuy ngoài lạnh nhưng luôn sủng ái tỷ tỷ nhất, Nhất định người đã rất phiền não. - Tố Như rót thêm rượu vào trong ly của Tuấn Phong.
- Theo nàng nghĩ, Tịnh Yên dám cả gan làm điều đó ư? - Tuấn Phong uống thêm một ly.
- Hoàng thượng, Tịnh Yên tỷ tỷ là một thục nữ hiền lành không bao giờ toan tính thiệt hơn, tâm tính vô cùng được lòng trên dưới. Theo như thiếp nghĩ là có người gắp tâm hãm hại tỷ tỷ, thần thiếp suy nghĩ nhiều lần cũng không nghĩ ra được lý do tỷ tỷ lại làm như vậy.
- Ý nàng là, có kẻ đứng phía sau chuyện này ư? - Tuấn Phong lại nói.
- Người nghĩ xem, nếu Tịnh Yên tỷ tỷ bị truất ngôi vị, nhị hoàng tử tất nhiên sẽ phải theo mẫu thân rời khỏi cung, người nào sẽ có lợi ích nhất. - Tố Như mỉm cười, lại rót rượu vào ly.
Tuấn Phong nắm chặt tay Tố Như liền hỏi: “Nàng đang nhắc đến hoàng hậu ư?”
- Tố Như nào có ý đó, lời này đồn đến tại Hoàng hậu, chỉ e mạng nhỏ của thần thiếp khó mà giữ lại. - Vò lo sợ.
Tuấn Phong nới bàn tay mình ra khỏi tay Tố Như mà nói: “Đêm nay trẫm không muốn uống một mình, ái khanh, mau cạn chén cùng Trẫm.”
Không quen uống mem say, Tố Như cạn được vài chung đã say khướt mà gục xuống bàn. Tuấn Phong bế nàng ta lên giường nhìn nét đẹp trên gương mặt mà say đắm lòng người.
~~~~~~~
Đêm đó tại cung Nguyệt Cát, Tuyết Sương và nhân tình đang say đắm bên nhau. Trước khi bị bắt giam Tịnh Yên đã cho tiền bọn thị vệ không cần đi qua cung Nguyệt cát nên hắn ta lại ra vào như chốn không người.
- Nàng quả thật cao tay, nghe nói Tịnh Yên kia đã nhận tội, thái tử như vậy là không còn ai tranh giành ngôi vị.
- Chàng nói điều gì kì lạ, chuyện lần này không liên quan đến thiếp. Là cô ta tự làm tự chịu, thiếp tốt nhất không nên nhúng tay vào. - Tuyết Sương tựa đầu vào bờ ngực săn chắc mà nói.
- Không phải do nàng, vậy là ai?
- Chàng nói giống như trên đời này chỉ có một mình thiếp là kẻ gian ác. - Tuyết Sương nhíu mày không hài lòng. - Thiếp đã nói cô ta tự làm tự chịu.
- Cô ta không phải loại người đó.- Hắn ta khẳng định. - Kể cả tên tứ vương gia, chắc chắn không phải loại phản bội lại Triệu đế.
- Mặc kệ bọn chúng đi, miễn chúng ta có lợi là được, quan tâm đến làm gì. - Tuyết Sương khẽ cười.. tấn công tên nhân tình.
Quả nhiên… Tuyết Sương kia cũng chỉ có thể suy nghĩ đến như vậy. Ngay cả Tịnh Yên kia còn hại cho thê thảm được… huống hồ chi một kẻ thất sủng như nàng...