Soái Ca, Em Đến Đây Để Anh Ngược

Chương 108 : Mưu đồ

Ngày đăng: 02:50 19/04/20


Cô ngồi một mình trong phòng trà, trong lòng từ lúc nghĩ đến Tuấn Phong đều suy tư nhìn về một hướng, cho đến khi Thanh Thư bước vào cũng không hay không biết. Cho đến khi hắn rót một tách trà vào chung đặt trước mặt cô, đôi mắt hắn ta nhìn cô giống như hắn muốn xuyên thấu cô.



-Tịnh Yên cô nương, chẳng hay tại hạ có thể trò chuyện cùng cô nương. - Hắn ta nói, đôi mắt vẫn nhìn cô.



-Huynh có điều gì muốn nói với tôi ư? - Cô đưa mắt nhìn về phía Thanh Thư, cô khá là khó chịu với ánh mắt của hắn.



-Chỉ là tại hạ nhìn cô nương rất quen, dường như đã từng gặp gỡ… Chẳng hay cô nương đã từng ở trong doanh trại của Thế Xương chủ tướng, là cô gái nhỏ đã được chủ tướng rất xem trọng.



Nhắc tới Thế Xương cô lại nhớ lần đó vì cô mà anh ta phải tử nạn, cũng vì cô mà cả doanh trại bị Tuấn Quốc tiêu diệt không còn mảnh giáp. Nhưng tên Thanh athuw này có mối liên hệ gì với nước Hoàng ấy, xem ra hắn ta rất căm phẫn Triệu đế, quyết tâm tiêu diệt họ Triệu.



-Trước giờ chưa từng nghe qua cái tên Thế Xương, thân nữ nhi chân yếu tay mềm đến nơi doanh trại đầy gươm giáo ấy thật không thích hợp, xem ra vị đại huynh đây đã nhìn nhầm người. - Giờ thì cô đã hiểu vì sao hắn ta nhìn cô với ánh mắt đó.



-Có lẽ tại hạ đã nhìn nhầm, bởi vì cô nương bên cạnh Thế Xương chủ tướng chính là tay sai của Triệu đế, vì cô nương ta mà nước Hoàng thu thảm hại, thiệt mạng không biết bao nhiêu binh sĩ. - Hắn ta uống cạn chén trà, giống như nuốt cục tức vào trọng bụng, giọng nói đầy sự căm phẫn. - Hiện tại có lẽ đang sung sướng làm phi tử bên cạnh Triệu đế, sau những chuyện tày trời cô ta đã gây ra.



Cô càng nghĩ càng cảm thấy ấm ức, hắn ta là đang thầm trù cô mà. Chuyện cô làm ra xem như cô có lỗi với nước Hoang, với Thế Xương, nhưng nghĩ lại đang yên đang lành bọn chúng muốn xâm chiếm Triệu quốc… Cô không làm như vậy, chiến tranh xảy ra sẽ còn nhiều cảnh tượng thê lương hơn.



-Ha ha, ý ngài nói tôi giống thê tử của Triệu đế sao…



-Không những giống mà chính là rất giống. - Hắn ta đưa mắt nhìn cô, như muốn lột trần sự thật.



Cô hơi e dè, hắn ta hận cô như vậy, cô có chết cũng không nhận, sinh mạng của cô không thể kết thúc ở nơi này được. Cô muốn tìm Triệu Dân, muốn ôm con quay trở lại…



-Hai người đang nói về chuyện gì vậy? - Bội Nhi như cứu tinh của cô.



-À, không có gì đâu. Thanh Thư huynh, Bội Nhi tỷ, tôi có việc phải về phòng, hai vị từ từ nói chuyện.



Cô nhanh chóng bước đi như muốn bỏ chạy, vừa ra khỏi phòng khách liền một mạch chạy về phòng đưa tay lên ngực nghe tim đập loạn xạ, khi nãy một chút nữa là nguy hiểm chết người. Từ nay trở đi, cô phải thật cẩn thận và nhanh chóng tìm cách rời đi, nhất quyết phải đi càng sớm càng tốt.



Tiếng bên ngoài gõ cửa, cô khẩn trương nhìn ra bên ngoài là bóng của một nam nhân, không phải là Thanh Thư muốn đuổi cùng giết tân cô chứ. Cô rung giọng hỏi: “Ai đấy!”



-Là tôi, Vân Thúc. - Tuấn Quốc lên tiếng.


-Tống Tử, ta giao cho huynh nhiệm vụ đi đến phía bắc, lựa thời cơ giết chết tên tướng soái họ Đồng. Con rắn đứt đầu, bọn chúng sẽ mất đi ý chí.



-Xin cứ tin tưởng ở Tống Tử.



-Thanh Thư và Phàm Y, hai đệ tiêu diệt bọn quân cứu viện, chúng ta không dùng sức… Ta tin hai đệ có cách để một lượt mà tiêu diệt.



Thanh Thư và Phàm Y cười đắc ý.



-Còn Mộc Chân va Vân Thúc, hai người đã từng độ nhập Hoàng cung chắc hẳn biết đường đi hơn bọn ta… Vậy nên ta giao cho hai đệ nhiệm vụ giết Triệu đế. Hắn ta là một kẻ võ công không thể xem thường, nhưng với công phu của hai người, ta tin hắn khó lòng thoát được. Ngay mà nước Hán tiến quân ta đã nhận được tin Triệu đế điều động toàn bộ binh sĩ nghinh chiến, vậy nên chuyện này sẽ không làm khó hai người.



-Tôi sẽ lấy đầu họ Triệu kia treo ở tường thành. - Mộc Chân đáp.



Tuấn Quốc cũng cúi đầu tuân lệnh.



Tuấn Quốc và Mộc Chân rời khỏi ngôi nhà chính điểm, Tuấn Quốc đi phía sau nhìn cề phía Mộc Chân chỉ cảm thấy đáng tiếc, con người tài đức như hắn ta vì sao lại trở thành kẻ phản quốc…



-Vân Thúc, chuyến đi sắp tới lành ít dữ nhiều. Đệ có hối hận khi theo ta không?



-Mộc Chân, vì sao huynh lại quyết định đi theo con đường này, vì Tố Như cô nương ư. Nếu Tố Như cô nương quay về bên huynh, huynh còn muốn giết Triệu đế hay không?



-Con đường huynh chọn không hẳn vì Tố Như. Cha huynh ngày xưa là quan trong triều đình, ông ấy là một vị quan thanh liêm, liêm chính… Nhưng vào một ngày nọ ông ta bị hàm oan, Triệu đế không tra rõ ngọn ngành đã ban án tử, mẹ huynh cũng tử tử theo ông ấy… Từ đó ta và Tố Như không còn duyên nợ, cha cô ấy nghiêm cấm không cho huynh qua lại nữa.



-Cha huynh tên gì?



-Cha huynh là Mộc Thái, làm quyên ngũ phẩm ở thời Triệu Tông.



Tuấn Quốc thầm nhớ đến vụ án nhà họ Mộc này, năm đó là phụ thân còn tạ thế đã không tra rõ ngọn ngành mà giết chết trung thần.



-Sau đó huynh được hội chủ cưu mang, nên dù không có chuyện của Tố Như, huynh vẫn sẽ giết Triệu đế để báo thù cha mẹ, một phần báo ơn hội chủ.



Tuấn Quốc gật đầu: “Huynh an tâm, đệ sẽ theo sát cánh bên huynh.”