Soái Ca, Em Đến Đây Để Anh Ngược

Chương 13 : Cô gái mang tên Minh Minh

Ngày đăng: 02:49 19/04/20


Biệt thự Uy gia hôm nay khá ồn ào, chính là từ rất lâu rồi hai thiếu gia nhà họ Uy đã không nhìn mặt nhau, nếu có tình cờ gặp đều lảng đi như người đối diện không tồn tại. Nhưng đêm nay lại khác, toàn thể người giúp việc đều mất ngủ vì lo sợ một trong hai người bị thương.



- Mày… mày đã nói gì với cô ấy. - Uy Phong lái chiếc xe hơi màu đen vào biệt thự, nhanh chóng bước vào nhà thì thấy Uy Vũ đang ngồi chơi điện tử trên tivi mà nắm cổ áo Uy vũ lớn giọng.



Uy Vũ nhếch môi cười nhạt, anh mặc kệ Uy Phong đang uy hiếp mình mà đáp:” Nếu sợ cô ta biết, thì đừng làm.”



Một cú đấm vào mặt Uy Vũ khiến anh té ngã xuống thềm nhà. Người làm trong nhà chạy ra đỡ nhị thiếu gia đứng lên… Uy Vũ không cần ai giúp mà tự mình đứng lên, lau vệt máu trên môi lại cười lớn mà nói:” Đã lâu rồi nhỉ, không được anh trai chăm sóc…”



Uy Vũ bước lại gần phía Uy Phong đang nhìn anh đầy nét giận dữ, gương mặt Uy Vũ lúc nào cũng vậy đều tỏ ra không hề nghiêm túc. Cậu đưa tay phủi phủi lên chiếc áo vest màu lông chuột trên người Uy Phong mà nhếch môi nói:” Chỉ e đại thiếu gia nhà họ Uy đang nhầm lẫn giữa Minh Minh và Ngọc Hân.”



Chọc đúng vào điểm yếu của mình, Uy Phong thêm một lần nữa đấm mạnh vào gương mặt trắng toát của Uy Vũ… lần này là có chuẩn bị nên Uy Vũ không té xuống sàn chỉ bị đẩy về sau vài bước.



- Mày đã nói những gì với Ngọc Hân… mau nói ra. - Uy Phong định sấn tới phía Uy Vũ nhưng bị người làm ngăn lại.



- Thiếu gia, xin cậu đừng nóng giận… - Vị quản gia ngăn lại, vì sao hôm nay Uy lão gia không có ở nhà… chỉ cần lão gia nói một câu mọi việc sẽ được giải quyết dễ dàng.



- Haha… những gì cô ta nên biết.. đều tùy tiện nói ra. - Uy Vũ càng chọc giận Uy Phong hơn. - Uy Phong, anh nghĩ tìm một cô gái giống Minh Minh thì anh sẽ quên được Minh Minh ư… haha cả đời tôi cũng không cho phép anh quên những gì đã làm tổn thương cô ấy.



Uy Phong lặng người… người con gái mang tên Minh Minh ấy anh đã có lỗi với cô ấy quá nhiều. Anh không phủ nhận anh luôn nhìn về phía Ngọc Hân chỉ vì cô ấy mang một bóng hình của Minh Minh khiến anh không dứt ra được. Nhưng càng tiếp cận, anh càng nhìn ra người trước mắt mình chính là Ngọc Hân… không thể nhầm lẫn.



- Nhị thiếu gia… xin cậu đừng nhắc đến chuyện cũ nữa. - Vị quản gia nhìn thấy nét đau đớn thống khổ trên gương mặt Uy Phong mà nói.



- Haha, bác Hà… chuyện năm đó bác cũng biết rõ hơn ai hết. - Uy Vũ cười lớn. - Chính anh ta là người khiến Minh Minh tuyệt vọng mà không hề có chút ý chí nào để vượt qua bệnh tật.



Uy Phong không đáp… chỉ lê từng bước chân nặng nhọc đi về phía phòng mình… cánh cửa phòng đóng chặt lại mang theo nỗi nỗi đau giấu vào tim. Anh ngồi xuống nền đất, lưng tựa vào chiếc giường lớn, hai bàn tay ôm đầu thốn khổ… anh miên man nhớ về kỉ niệm ngày xưa.



**************************



- Anh… mình chia tay đi.



Trong một chiều mưa, anh nhận được một tin nhắn của Minh Minh - cô bạn gái đáng yêu của mình. Anh vô cùng bất ngờ gọi lại nhưng cô đã tắt máy, anh điên cuồng lao đi trong mưa để tìm cô nhưng vô vọng… Anh mệt mỏi ngồi trước một trung tâm thương mại, nhìn thấy người con gái anh yêu đang bước xuống từ một chiếc taxi… anh vui mừng đứng lên định chạy tới phía cô nhưng từ bên trong chiếc taxi kia Uy Vũ bước ra sau… hai người họ tay trong tay nhìn nhau với ánh mắt vô cùng ngọt ngào.



- Minh Minh… Vũ… hai người đang làm gì vậy? - Uy Phong bước đến đối diện hai người bọn họ.



- Phong… chúng ta chia tay rồi. Em nhận ra người em yêu chính là Vũ không phải là anh. - Minh Minh lạnh lùng nói, bàn tay nắm chặt tay Uy Vũ.



- Chúng ta vào trong thôi, anh sẽ mua cho em những thứ em thích. - Uy Vũ mỉm cười kéo Minh Minh đi.



Trong cơn mê sản của cơn sốt hơn 40 độ, Uy Phong chỉ nhìn thấy bàn tay cô gái anh yêu đang nắm chặt bàn tay đứa em trai mà anh vô cùng yêu thương. Anh nằm liệt giường vài ngày, khi tỉnh lại liền trở thành một con người khác…
Đến lúc tính tiền thì quán cũng đã đến giờ đóng cửa. Khi cô đưa phiếu tính tiền ra thì anh lại nhìn cô khẽ cười:” Ngọc Hân này, tôi quên mang theo ví rồi… cô có thể giúp tôi trả không.”



- Anh đừng có chọc đến sự chịu đựng của tôi, khôn hồn thì nhanh chóng thanh toán và cút ra khỏi nơi này. - giọng nói Ngọc Hân nghe chua chát, nhưng gương mặt vẫn tỏ ra tươi cười.



- Tôi với cô dù sao cũng bạn học, lại ngồi cạnh nhau chẳng lẽ thấy chết không cứu. - Uy Vũ ra vẻ van xin.



- Đúng là trơ trẽn. - Ngọc Hân tức giận bước vào bên trong mà nói. - Khách không có tiền thanh toán, chị quản lý giải quyết giúp em… trễ quá rồi em phải về đây. - Cô nói xong nhanh chóng tháo chiếc tạp dề ra mà chạy ra ngoài.



Chị quản lý gương mặt từ tươi cười trở nên hình sự bước ra ngoài…



- Quý khách, cậu ăn xong không trả tiền ư?



- Cô ấy là bạn gái tôi, trừ vào lương cô ta đi. - Uy Vũ chỉ về phía Ngọc Hân đang đi ra.



- Này, ai là bạn gái cậu hả. - Ngọc Hân khựng lại tức giận mắng. - Chị, em không có quen cậu ta… chị mang công ta giao cho công an đi ạ.



Ngọc Hân nói xong liền bỏ ra khỏi cửa, Uy Vũ nhanh chóng đứng lên thì bị chị quản lý ngăn lại.



- Tiền của cô đây, không cần thối. - Uy Vũ mang ra một tờ polime mới cứng đưa về phía quản lý rồi chạy theo Ngọc Hân.



Chị quản lý hơi ngỡ ngàng:” Con bé ấy trong bình thường vậy… lại quen toàn những cậu đẹp trai nhà giàu nhỉ?”



- Này. - Uy Vũ kéo chiếc xe đạp cô lại.



- Chuyện gì? - Ngọc Hân tức giận quay mặt lại.



- Nếu cô nói cô không thích Uy Phong, vậy làm người yêu tôi đi. - Uy Vũ nói.



- Tôi không có thời gian đùa giỡn với anh, mau thả tay ra tôi phải về. - Ngọc Hân không để tâm đến lời Uy Vũ nói.



- Là tôi đang rất nghiêm túc. - Uy Vũ nghiêm giọng.



Ngọc Hân quay đầu sang nhìn Uy Vũ… gương mặt anh ta là nghiêm túc thật, nhưng ai biết anh ta lại bày trò gì trêu chọc cô.



- Làm sao tôi biết anh là đang nghiêm túc hay trêu chọc. - Ngọc Hân đáp.



Uy Vũ tiến lên một bước, kéo tay cô xích về phía mình đặt lên môi cô một nụ hôn… ngay giữa ánh đèn đường chiếu sáng… khí trời mùa đông gió khẽ bay ngang qua, mái tóc ngắn ngủn của cô hơi bay bay...