Soái Ca, Em Đến Đây Để Anh Ngược

Chương 15 : Kế hoạch của Uy Vũ (1)

Ngày đăng: 02:49 19/04/20


- Ngọc Diệp, mau ra giúp chị với. - Ngọc Hân kéo Uy Phong về đến đầu cổng thì khẽ gọi, cái tên này cao to để làm gì khiến cô mệt chết đi được, nhưng để hắn chết ở đó thì quá là nhẫn tâm ác độc, chẳng phải mẹ cô đã nói rằng sống trên đời này phải biết thương người ư.



Cả hai chị em vất vã lắm mới đưa Uy Phong lên được chiếc giường nhỏ duy nhất của ngôi nhà hai em chị sống qua ngày. Uy Phong xem ra đã khá là say không còn hay biết điều gì, cô lấy chiếc khăn lau vệt mồ hôi trên trán anh rơi xuống, có lẽ lúc nãy nằm ngoài gió lạnh nên đã bị sốt rồi, quần áo trên người Uy Phong cũng thấm ướt và khá bẩn đi vì quá trình vận chuyển của cô quá đặc biệt… nhưng mặc kệ anh ta thôi, cô làm sao có thể giúp anh ta cởi bỏ trang phục trên người được chứ.



Càng đêm, cơ thể anh càng nóng hừng hực… toàn thân anh rung rẩy, đôi môi khô lại đổi màu.. Ngọc Hân thật lòng nhìn Uy Phong có chút lo lắng, nếu anh ta chết trong nhà cô chẳng phải mang họa hay sao? Giờ này để Ngọc Diệp ở nhà một mình cùng tên đàn ông đang sốt cao mà đến nhà họ Uy gọi người lại không thể được… Cô lo lắng lại tiếp tục sờ lên trán anh, hơi nóng từ cơ thể anh truyền sang bàn tay cô… Ngọc Hân hơi giật mình…



- Không phải là nóng như vậy chứ?



Nhìn thấy bộ trang phục ẩm ướt… bàn tay có đôi chút ngần ngại nhưng không còn cách nào khác, nếu anh ta cứ mặc nó trên người thì có lẽ ngày mai tại nơi này sẽ còn một cái xác không hồn mất.



Từ từ trút bỏ trang phục của Uy Phong… tuy hắn ta mê man bất tỉnh nhưng cô thật sự là đang rất tỉnh táo. Cô quay mặt đi đỏ ửng lên khi vô tình nhìn thấy bờ ngực trắng săn chắc, cơ thể sáu múi lộ ra sau lớp áo sơ mi khiến Ngọc Hân có chút bối rối.



Cô đã giúp anh cởi chiếc áo ra… nhưng quan trọng chính là phần dưới. Cô thật tâm không thể nào hạ thấp bản thân mà cởi bỏ quần của một nam nhân trong lúc anh ta không có một sự phòng bị hay phàn kháng nào. Cuối cùng Ngọc Hân quyết định rất táo bạo… chính là tắt đèn hành động, cả bản thân cô sẽ không nhìn thấy gì.



Cô từ từ cởi bỏ chiếc thắt lưng bằng da của Uy Phong… mần mò trong bóng tối để kéo hai chiếc ống quần ướt sũng kia ra khỏi đôi chân dài của anh. Cô đã thử qua rất nhiều công việc nhưng có thể nói đây chính là việc khiến cô mất rất nhiều tâm trí và cạn sức nhất.



Thật ra là lổi của bóng tối, là cô không hề cố tình. Khi cô quay lại mở đèn thì vấp phải cạnh giường mà ngã nhào vào người anh… bàn tay cô chạm vào thứ không nên chạm, tuy không biết đó là gì nhưng khi chạm vào người anh ta đã khiến cô giật mẩy người mà hét lên. Ánh đèn được mở sáng, Ngọc Diệp nhìn thấy chị đang nằm với một tư thế thật kì lạ… còn cái anh trai say xĩn kia vẫn nhắm mắt nhưng trên người chỉ còn sót lại một chiếc quần hình tam giác.



- Chị… có chuyện gì mà chị hét vậy ạ. - Ngọc Diệp ngây thơ hỏi.



Ngọc Hân khi mở sáng đèn mới biết thứ mình đang bám vào chính là thứ gì… cô vội rụt tay về gương mặt đỏ như gấc trong lòng liền mắng chửi tại sao lại rước cục nợ này về nhà… Trời ơi thật là xấu hổ mà.



- Không có chuyện gì đâu, em đi ngủ đi. - Ngọc Hân dùng chiếc mềm mỏng quăng tùy tiện lên người Uy Phong, gương mặt đỏ au nhìn em gái nói.



- Anh ấy làm sao vậy ạ. - Ngọc Diệp hỏi.



- Anh ấy mặc trang phục ướt nên bị sốt, chị chỉ giúp ta anh bớt sốt thôi. - Cô đáp. - Em mau đi ngủ đi, mai còn đi học mà.



Ngọc Diệp vâng lời mà bước về tấm chiếu mà cô bé lót tạm dưới sàn, vì chiếc giường mà chị em cô hay ngủ đã bị vị khách không mời kia chiếm trọn… nhưng anh ấy xem ra không phù hợp cho lắm nhỉ, đôi chân còn dư ra mà gác lên thành giường.



Cởi bỏ bộ quần áo ướt, cộng thêm được Ngọc Hân lâu mồ hôi và thấm khăn cho cả một đêm khiến cô thể anh từ từ hạ sốt. Vào lúc nữa đêm, Uy Phong giật mình tỉnh lại đã nhìn thấy mình nằm trong một căn nhà xa lạ, nhưng khi thấy Ngọc Hân đang ngủ gục bên cạnh anh… bàn tay vẫn còn cầm chiếc khăn thì khẽ mỉm cười… Cơn sốt khiến anh lại tiếp tục mê man vào trong giấc ngủ, bàn tay nắm chặt lấy tay cô.



Vì thói quen nên buổi sáng cô tỉnh dậy rất sớm mặc dù đêm qua vất vả cả một đêm. Nhìn anh vẫn còn đang ngủ, bàn tay vẫn nắm lấy tay cô… Ngọc Hân nhanh chóng rút tay mình ra khẽ nói:” Sốt cao như thế mà vẫn thích lợi dụng.”



Cô bắt đầu chuẩn bị bữa sáng, vì cả ngày bên ngoài nên cô thường tranh thủ chăm sóc Ngọc Diệp vào bữa sáng. Nhưng hôm nay phải làm ba phần, thiết nghĩ cứu người thì cứu cho trót… anh ta đêm qua say xĩn như vậy có lẽ thức dậy bụng rất cồn cào. Bữa sáng được dọn lên chiếc bàn nhỏ, cũng là lúc mặt trời ló dạng lên cao, tiếng chim ríu rít bên ngoài tìm mồi đùa giỡn.



- Chị Hai, một ngày vui vẻ. - Ngọc Diệp mỉm cười nhìn Ngọc Hân nói.




- Uy Vũ. - Ngọc Hân ngạc nhiên quay lại nhìn về phía giọng nói phát ra.



Uy Vũ đang ngồi tựa lưng vào một chiếc kệ, trên tay cầm một tập hồ sơ... gương mặt đầy nét ưu tư.



-Vì vậy, bớt ồn ào đi. - Uy Vũ đưa mắt nhìn về phía Ngọc Hân.



Tuy hắn ta nói vậy nhưng cô vẫn ra sức gọi cho đến khàn giọng vẫn không ai nghe thấy... Cô bất lực tìm một góc ngồi xuống, đôi mắt nhìn về phía Uy Vũ...



- Cậu đến đây làm gì vậy? - Cô hỏi.



- Thăm người quen. - Uy Vũ đáp.



- Thăm người quen ư? - Ngọc Hân thắc mắc. - Tôi không hiểu lắm.



Uy Vũ quăng tập hồ sơ trên tay vào người Ngọc Hân mà nói:" Đây là người quen của tôi."



Ngọc Hân nhìn qua chính là hồ sơ học sinh của Minh Minh...



- Có lẽ anh đã rất buồn. - Ngọc Hân khẽ nói.



Uy Vũ nhếch môi cười, anh cuối người xuống về phía Ngọc Hân... Cô có chút đề phòng, hai anh em nhà họ Uy khiến cô thật sự quá lo sợ. Tuy nhiên, Uy Vũ chỉ nhếch môi nhìn cô, rồi đưa bàn tay giật lấy tập hồ sơ của Minh Minh trên tay cô mà nói.



- Dù sao cũng bị nhốt ở đây... cô có muốn nghe chuyện gì xảy ra giữa tôi, Minh Minh và anh trai tôi không?



Ngọc Hân xem ra khá tò mò liền đáp:" Anh kể đi."



- Là tôi đã cướp bạn gái của anh trai tôi. - Uy Vũ khẽ cười lớn. - Nhưng cuối cùng tôi vẫn không có được cô ấy... cô ấy đã ra đi mãi mãi.



- Cậu thật là trơ trẽn. - Ngọc Hân mắng. - Vì sao lại phá vỡ chuyện tình của anh ấy chứ, cậu là em trai anh ấy mà.



- Bởi vì tôi thích cô ấy. - Uy Vũ nhìn về phía Ngọc Hân mà nói. - Và hiện tại, tôi cũng sẽ cướp cô trong tay anh ta... giống như gần hai năm trước.



- Tôi và cô gái ấy không giống nhau. - Ngọc Hân lắc đầu.



- Không đâu... hai người rất là giống nhau. - Uy Vũ cầm tập hồ sơ chứa bức hình của Minh Minh đưa trước mắt Ngọc Hân.