Soái Ca, Em Đến Đây Để Anh Ngược
Chương 27 : Kỉ Viện
Ngày đăng: 02:49 19/04/20
“ Keng” - Tiếng ma sát của kim loại vang lên chói tai, Ngọc Hân sợ đến mức nhằm rì mắt lại chờ đợi thanh gươm kia lấy đi cái mạng nhỏ của mình. Tuy không cam tâm nhưng cô có làm được gì khi không còn cách gì chạy trốn.
- Ngươi là ai, dám xen vào chuyện của bọn ta. - Thanh gươm của tên sát thủ rơi xuống nghe một tiếng “ keng” hắn ta nhìn vào người đang bịt mặt đứng trước mắt.
- Giữa chốn thanh thiên bạch nhật, lại muốn giết người… các ngươi thật là xem trời bằng vun. - Vị công tử mặc trang phục màu xám vung gươm nói, ánh mắt hằn lên sự tức giận.
- Xen vào chuyện của ta, ngươi chính là đi tìm đến con đường chết. - Hắn ta rút gươm từ người phía sau, tiến về phía vị công tử kia.
Bọn họ đánh nhau vài đường, đúng là tên sát thủ này không phải đối thủ của người đó… Chỉ chưa được một phút, gươm đã kề đầu hắn khuất phục… bọn đàn em phía sau cũng sợ hãi thoái lui…
- Vương… - Rất đông người của vị công tử kia chạy đến, nhưng vừa nói một chữ “ vương” thì đã bị người ấy ngăn lại… bọn họ cũng im bặt đi.
- Đưa bọn người này đến quan phủ hết cho ta.
Bọn người truy sát cô bị bắt đi cả, Ngọc Hân vừa hết hoàng hốt thì nhìn về phía người vừa cứu mình. Khi thanh gươm kia đưa lên nhắm về phía cô, tim cô như muốn ngừng đập và hoảng hốt.
- Tiểu huynh đê, ngươi không sao chứ. - Người vừa cứu cô quay mặt lại nói.
Cô nhìn người trước mặt mình, cổ họng cứng đờ không thể thốt ra lời… đây chính là Uy Vũ mà, vì sao hắn ta có mặt tai nơi này… lại còn có võ công cao cường như vậy. Nhìn cái cách mà hắn ăn mặc, và chuyện vừa xảy ra cô chắc chắn hắn không phải Uy Vũ mà cô từng quen biết… có lẽ lại là một người khác có dung mạo giống Uy Vũ mà thôi, trường hợp giống như Hán Thành và Thanh Duy.
- Ngươi không nói được. - Triệu Tuấn Quốc lại hỏi.
- Không… tôi… tôi nói được. - Cô ấp úng đáp.
- Nếu đã không sao… mạn phép cáo từ. - Triệu Tuấn Quốc quay lưng bước đi.
- Đa tạ huynh đã cứu tôi. - Cô nói lớn…
Triệu Tuấn Quốc không đáp cũng không quay mặt lại… đi thẳng con đường phía trước.
Ngọc Hân đến nơi này không người quen biết may mắn gặp được nhà họ Đồng bao bọc, không ngờ nhà họ Đồng gặp nạn… cô lưu lạc nơi kinh thành không có tiền bạc không chốn dung thân. Từ khi ở hiện đại, cô đã quen với cuộc sống cơ cực nên việc này không làm khó được cô… trong bộ dạng một nam nhi mà bước vào một quán ăn ven đường.
- Đại gia, cậu muốn dùng món gì...ngồi đi ngồi đi, quán chúng tôi là ngon nhất kinh thành này. - Tên tiểu nhị lanh lẹ mời đón.
- Xin lỗi… nhưng nơi này có cần người làm không? - Cô hỏi.
Nhanh như tia chớp, thái độ niềm nở kia từ gương mặt hắn ta đã đổi màu nhanh chóng… hắn ta nhìn cô đầy khinh khi liền nói:” Không có tiền thì mau cút đi, nơi này không có cần người.”
Cô cùi đầu bước ra khỏi quán ăn, đi thêm một vài quán nữa nhưng đều có một kết quả là bị đuổi từ ngay khi mở lời. Xem ra hôm nay thật là không may mắn, nhưng mà… đêm nay nếu không tìm được nơi làm việc cô sẽ phải ngủ ngoài đường mất thôi.
Trời lạnh thấu xương, bụng đói cồn cào… một cô gái đang mặc trang phục nam nhân ngồi rút lại trong một góc trước một khách điếm, chỉ là không có tiền nên không thể thuê được phòng đành ra ngoài ngồi phía trước mà rung rẫy.
- Mang rượu lên trước đi. - Vị công tử dáng người cao to nói. - Đệ đừng quá phá phách.
Bà chủ hét lên:” Đồng Lân, mang rượu thượng hạng lên cho ta.”
Cô nhanh chóng chạy vào kho rượu mà lấy loại rượu thượng hạng nhất… cô vào đây cũng có cái lợi chính là biết cách phân biệt được rượu và mùi vị… mặc dù đã khá nhiều lần cô say khướt chỉ vì ngửi mủi của chúng.
- Kính mời. - Cô đặt bình rượu hảo hạng nữ nhi hồng lên bàn… không dám nhìn mặt hai người họ, vì đây là luật cấm của bà chủ.
Triệu Tuấn Quốc ngước mắt nhìn vị tiểu nhị bưng rượu lên có chút quen mặt, đây chẳng phải là người lần trước anh cứu hay sao… không ngờ lại là tiểu nhị trong chốn lầu xanh. Nhưng một tiểu nhị vì sao lại có thù oán với bọn sát thủ khét tiếng kia… thật là quá thắc mắc, thật ra thân phận hắn ta là gì.
- Ngươi… tên gì. - Triệu Tuấn Quốc bắt cánh tay cô lại, cảm thấy cánh tay quá nhỏ nhắn so với một nam nhân.
- Tôi.. tôi.. tên Đồng Lân. - Cô cúi đầu nói.
- Đại ca, có việc gì sao? - Thanh Vân công chúa đang mặc trang phục nam nhân quay đầu sang hỏi.
- Các người lui hết cho ta, chỉ cần để lại tên tiểu tử này. - Triệu Tuấn Quốc nói.
Cả đám người kinh ngạc… chẳng lẽ bao nhiêu mỹ nhân hắn ta không chọn lại thích đàn ông ư… Nhưng mặc kệ hắn ta thích ai, miễn là trả tiền đầy đủ.
- Đại ca, huynh quen tên này sao? - Thanh Vân công chúa đưa mắt nhìn cô mà hỏi.
Ngọc Hân nhìn về phía người bắt mình lại, cũng có chút thắc mắc vì sao hắn ta không chọn mỹ nhân mà lại chọn tiểu nhị… chẳng lẽ vào thời này đã có thể loại “gay”.
Nhưng khi nhìn thấy đó là người mang gương mặt Uy Vũ thì giật mình, trong lòng lại thầm nghĩ:” Nhìn hắn ta nam tính oai phong vậy, chẳng lẽ lại thích nam nhân ư?”
- Nói ta biết, người là ai… vì sao bị bọn sát thủ truy sát hiện tại lại giả mạo một tiểu nhị mà tá túc nơi này? - Triệu Tuấn Quốc nói.
Cô nhíu mày lại, cô tìm được cái công việc này thật sự rất vất vả… xém một chút nữa là bị nữ nhân cưỡng bức… hắn ta lại nói cô giả mạo cái gì. Thật là tức chết mà, nếu hắn là Uy Vũ của ngày bình thường… cô sẽ… sẽ… đá vào chân hắn cho hắn bớt nói nhảm.
- Tôi là Đồng Lân, bọn người kia vì sao truy sát tôi tôi làm sao biết được. Tôi là tiểu nhị ở Mộng Thu lầu này, chẳng hề giả mạo điều gì… còn vị công tử này, chẳng lẽ ngài thích nam nhân hay sao lại nắm tay tôi chặt như vậy?
Triệu Tuấn Quốc nghe xong liền buông tay mình ra khỏi tay cô… ánh mắt nhìn Ngọc Hân có chút nghi ngờ.
- Huynh ấy không thích nam nhân, nhưng ta thích… - Thanh Vân cảm thấy hứng thú với Đồng Lân, một người có ngữ điệu sắc bén khiến Tuấn Quốc đại ca im bặt không thể trả lời… - Bà chủ đâu, ta cần bàn bạc.
- Vâng, người cần gì ạ.?
- Ta muốn mua hắn ta. - Thanh Vân công chúa chỉ về phía Ngọc Hân.