Soái Ca, Em Đến Đây Để Anh Ngược

Chương 29 : Không Phải Uy Phong

Ngày đăng: 02:49 19/04/20


- Ta là Triệu Thanh Vân, còn muội tên gì, bao nhiêu tuổi? - Thanh Vân chòng cằm nhìn Ngọc Hân mà hỏi, xem ra cô nương này nhỏ tuổi hơn cô… giả nam trang quả nhiên tuấn tú.



- Muội tên Đồng Lân, muội 17 tuổi? - Ngọc Hân đáp.



- Một cô nương vì sao lại có cái tên đó. - Thanh Vân khó tin nói. - Muội là người ở kinh thành sao, vì sao lại phải giả nam nhân chốn trong kỉ viện.



- Muội không có cha mẹ, muội sống cùng người thân là tên là Đồng Lập. Vợ chồng của người thân muội và cả tiểu đệ là Đồng Long đều bị vu oan mà bắt đến hình bộ. Muội muốn cứu họ nhưng không còn cách nào, thân cô thế cô tại nơi này. Muội đành giả nam trang đến Mộng Thu lầu làm việc kiếm sống, chờ cơ hội kêu oan cho nhà họ Đồng. - Ngọc Hân biết là vừa mới gặp công chúa đã kễ lễ là việc không nên, nhiều khi còn khiến công chúa nghĩa xấu về cô… Nhưng sinh mạng của gia đình Tiểu Long là quan trọng nhất, thời gian quá gấp gút.



Ngọc Hân bước xuống nền nhà, quỳ gối xuống chân Thanh Vân công chúa mà nói tiếp:” Công chúa, muội biết mình làm như vậy là không nên, nhưng sinh mạng của nhà người thân mới là quan trọng… cầu xin công chúa cứu người thân muội.”



Thanh Vân công chúa cảm thấy con người của Đồng Lân này không có một chút dối trá, được công chúa sủng ái cũng không đòi hỏi châu báu cho bản thân mà vì người khác mà cầu xin. Trong lòng cảm thấy con người vô cùng chính nghĩa, hiếm khi có một nữ nhân nào không ham mê châu báu giàu sang như Đồng Lân này. Thanh Vân cúi người xuống, đỡ Ngọc Hân đứng lên khẽ mỉm cười.



- Muội là do ta mang về, ta tất nhiên sẽ làm chủ cho muội. - Thanh Vân công chúa nói.



- Đa tạ công chúa, đa tạ công chúa… Đồng Lân mãi không quên ơn công chúa. - Ngọc Hân đáp, vô cùng vui mừng vì công chúa đã nhận lời.



- Tạm thời muội hãy ở lại phủ công chúa trở thành một tiểu thái giám bên cạnh ta… nơi này không bất cứ kẻ nào có thể bước vào kiểm tra muội, chỉ cần đừng bước ra khỏi phủ sẽ không gặp trường hợp như lần trước, dọa muội muội của ta đến ngất xĩu. - Thanh Vân mỉm cười nói, nghĩ rằng tổng quản thái giám đã dọa Ngọc Hân đến ngất đi.



Người dọa cô đến ngất đi không phải là tổng quản thái giám kia mà chính là vị hoàng huynh của công chúa. Không ngờ cô có thể lạc vào nơi này, có thể nhìn thấy một Uy Phong bằng da bằng thịt… chỉ là số trời đã định, cô và anh mãi mãi không thể sánh bước cùng nhau. Anh ở vị trí nào chứ, là Hoàng đế của một nước… còn cô hiện tại làm sao có thể với tới. Uy Phong của ngày xưa có thể vì cô mà thay đổi, còn vị Hoàng thượng này cô đâu phải dung nhan khuynh thành như các cô gái trong lịch sử có thể đánh đổi cả giang sơn.



Thanh Vân nghe cái tên Đồng Lập nghe rất quen nhưng không nhớ mình đã từng nghe ở đấu, nhớ có lần Hoàng huynh và Tứ huynh đã nhắc tới trong một lần trò chuyện cùng nhau ở ngự hoa viên. Nhưng thật chất Thanh Vân không để tâm đến những chuyện khô khan triều chính đó, cô chỉ thích bày trò vui chơi và kéo Tứ huynh ra khỏi hoàng cung mà thôi.



Là một ngày đẹp trời, Thanh Vân bước ra khỏi phủ công chúa để đến thư phòng của Hoàng đế ca ca để hỏi về việc của Đồng Lân nhờ cô giúp đỡ.



- Thưa Hoàng thượng, Thanh Vân công chúa xin yết kiến. - Tiểu Thuận Tử bước vào thư phòng mà báo cáo.



- Cho công chúa vào. - Triệu Tuấn Phong ngồi phê duyệt tấu chương đưa mắt nhìn về tên tiểu thái giám liền nói.



Thanh Vân công chúa từ bên ngoài đi vào, đến trước mặt Hoàng thương liền cuối đầu chào:” Thanh Vân thỉnh an Hoàng thượng.”



- Tiểu muội bình thân. - Tuấn Phong đưa mắt đầy nét cười nhìn về phía Thanh Vân mà nói. - Lại muốn xin trẫm cho muội xuất cung ư?



- Hoàng thượng. - Thanh Vân nũng nịu chạy đến bên cạnh Tuấn Phong mà nói. - Người nói như mỗi lần muội đến thỉnh an người đều xin ra ngoài chơi. Lần này là muội có việc quan trọng muốn tìm người.



- Vậy hôm nay đại công chúa của trẫm đến đây tìm trẫm có việc quan trọng gì? - Tuấn Phong khẽ cười, chưa bao giờ thấy Thanh Vân nghiêm túc trong việc gì.



- Hoàng thượng, lần trước muội có nghe người và Tứ ca nhắc đến một người có tên là Đồng Lập, người đó phạm tội gì vậy?



- Vì sao muội lại quan tâm đến việc này, trước đây muội chưa từng hỏi đến việc triều chính?



- Hoàng thượng, người trả lời muội trước đi. - Thanh Vân lại tỏ ra nũng nịu.
Cô bị phạt đánh 50 hèo đau đến dở sống dở chết, không nghĩ là bọn chúng lại vô lý đánh mình như vậy. Đúng là luật pháp thời xưa thật quả nhiên là vô lý… Đánh xong bọn chúng bỏ mặc cô giữa đường và đi vào bên trong đóng cửa công đường lại.



- Đồng Lân. - Giọng nói quen thuộc vang lên. - Ngươi còn ở kinh thành sao?



Ngọc Hân đau đến chết cũng gáng mở mắt nhìn về phía giọng nói kia…



- Tiểu Mai. - Giọng nói thều thào.



- Bọn chúng thật mạnh tay mà. - Tiểu Mai xót xa. - Đi thôi, ta đưa ngươi đến đại phu.



- Tiểu Mai… có phải muội là một kẻ thất bại đếm thảm hại.



- Ta không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng phải giữ lấy cái mạng trước… Bọn chúng là muốn đánh chết muội mà.



Tiểu Mai đưa Ngọc Hân đến đại phu, sau đó đưa đến một khách điếm mà cô quen bên đường. Vì NGọc Hân là nữ nhân nên Tiểu Mai tự tay bôi thuốc và sát thuốc cho Ngọc Hân… Thấy chết không cứu còn ác độc hơn kẻ giết người, Tiểu Mai tuy là một kĩ nữ nhưng trái tim lại vô cùng lương thiện.



Ngọc Hân nằm trong khách điếm cũng gần một tuần, tiền của vương gia Tuấn Quốc đưa quả thật rất nhiều nên cô an tâm dưỡng thương… chỉ là cảm thấy rất phiền Tiểu Mai khi hằng ngày cô phải lui tới nơi này chăm sóc Ngọc Hân.



- Đồng Lân, vết thương của muội sắp lành lặn rồi… sau này muội sẽ tính thế nào, đêm qua bọn quan phủ có đến Mộng Thu lầu ta có nghe ngóng cho muội… gia đình Đồng Lập đã bị luận tội và trong nay mai sẽ bị mang ra chém đầu.



- Tại sao người tốt lại phải có kết thúc bi thảm như vậy… Hoàng thượng, người thật sự là một kẻ bất tài kém cỏi sao?



- Muội không nên nói như vậy, người ngoài nghe thấy sẽ không tốt. - Tiểu Mai bôi thuốc cho cô.



- Tiểu Mai, muội quen dặn tỷ… nếu hai người lần trước đến tìm tỷ đừng nói muội đang ở đây. - Ngọc Hân căn dặn, cô không thể nào quen được câu nói của Tuấn Quốc… con người đó dù là hai kiếp vẫn thật kiêu căng.



- Muội nói tỷ mới nhớ, bọn họ từng đến tìm muội… Nhưng tỷ nghĩ muội trốn khỏi bọn chúng nên trả lời rằng không biết.



- Cảm ơn tỷ, muội thật sự biết ơn tỷ. - Ngọc Hân nói.



Tiểu Mai bôi thuốc xong cho Ngọc Hân thì Ngọc Hân liền nắm lấy tay Tiểu Mai mà khẽ nói:” Làm phiền tỷ những ngày qua đã chăm sóc muội… số tiền này đủ để tỷ tự chuộc mình ra khỏi Mộng Thu lầu… tỷ là một cô gái lương thiện, hãy làm lại cuộc đời.”



- Vì sao muội lại đưa ta nhiều tiền như vậy chứ, muội phải cầm trong người phòng thân cho những ngày sắp tới… - Tiểu Mai lắc đầu từ chối.



- Tỷ cứ cầm lấy đi… muội thật sự không cần nó nữa. - Ngọc Hân khẽ đáp.



Cô đã quyết đinh… cô lạc vào cái thế giới không có chút hứng thú này. Ngày xưa vì có gia đình Đồng đại phu giúp cô vượt qua những tháng ngày đau buồn… Nay bọn họ mắc phải oan ức mà chết đi… cô cũng không còn thiết mạng sống của mình.



Người trên cao kia không phải Uy Phong… Uy Phong của cô là người nhân từ hiền hậu, là một người tài trí thông mình… không phải một tên vua mê muội bị nịnh thần xúi giục… đổi tội oan cho người vô tội.