Soái Ca, Em Đến Đây Để Anh Ngược

Chương 33 : Ánh mắt bi thương

Ngày đăng: 02:49 19/04/20


Sau khi rời khỏi huyện nha, bầu trời nắng ấm khiến con người ta cũng cảm thấy thoải mái. Cuối cùng thì mọi tai ương đã trôi qua, tìm được Thanh Vân và gia đình Đồng đại phu cũng thoát khỏi tội oan. Cô đứng nhìn mọi thứ xung quanh mình, cô đã cố gắng thích nghi với nơi này... nhưng cuối cùng cô cảm thấy cô tồn tại ở nơi này quả nhiên không có ý nghĩa. Ngay từ đầu chẳng phải cô chỉ muốn đi theo Uy Phong ư, thời gian qua cô đã ở đây và gặp gỡ được rất nhiều người, những gương mặt thân quen ở thế giới hiện tại, chỉ là khi ở đây họ không còn là Uy Phong, Uy Vũ, Vân Du hay là Thanh Duy mà cô từng quen biết nữa... họ là những con người hoàn toàn khác.



- Tỷ, tỷ đang nghĩ gì? - Tiểu Long nhìn thấy Ngọc Hân từ trên tầng cao của khách điếm nhìn xuống bên dưới, phong thái đăm chiêu suy nghĩ.



- Tiểu Long... - Cô quay đầu lại, đôi môi khẽ mỉm cười nhìn Tiểu Long, cậu bé đáng thương cuối cùng cũng thoát khỏi ngục tù. - Tỷ đang vui mừng vì cuối cùng gia đình đệ đã được tự do, không còn bị vu oan nữa.



- Cha mẹ đệ nói rằng sẽ lên đường quay về huyện Thái Hoa ngay trong hôm nay, họ muốn hỏi tỷ có muốn đi cùng gia đình đệ hay không? - Tiểu Long nói.



- Đưa tỷ đến gặp cha mẹ đệ, Tiểu Long. - Cô bước đi về phía phòng của vợ chồng Đồng đại phu.



Cô đã quyết định, ở nơi này xem như không còn vướn bận nào. Cô đã không còn lo lắng cho an nguy của gia đình Đồng đại phu... cô sẽ ra đi... giống cái cách trước kia cô từng đi theo Uy Phong, ông trời không toại lòng cô một lần, nhưng cô sẽ làm cho đến khi ông trời thoả lòng cô.



- Đồng đại phu, Đồng tẩu.. - Ngọc Hân khẽ gọi. - Con rất vui mừng khi cuối cùng hai người đã được minh oan... Thời gian trước đây được sống cùng gia đình người con cảm thấy thật hạnh phúc, nhưng hiện tại con đã quyết định sẽ quay về nơi mà con đến... Con sẽ mãi nhớ đến gia đình ta.



- Đồng Lân, nếu con đã quyết định như vậy, ta cũng không ép con. - Đồng đại phu uống tách trà trên bàn, giọng khàn khàn mà nói.



- Ta cũng không muốn cản con, nhưng nếu con suy nghĩ lại... nếu không còn nơi nào để đến thì hãy nhớ đến huyện Thái Hoà, gia đình ta luôn mở cửa chào đón con... con gái của ta. - Đồng tẩu ôm Ngọc Hân vào lòng mà nói. - Ta sẽ rất nhớ con.



Ngọc Hân áp gò má vào bờ ngực đầy âm áp của bà, cảm nhận được hơi ấm kia giống như trước đây cô từng âu yếm ôm mẹ mình vậy... Chỉ là nơi đây, không thuộc về cô và cũng không hề có điều gì lưu luyến.



Từ biệt gia đình Đồng đại phu, cô quay về phòng mình mà gói hành trang trả lại phòng cho khách điếm. Khi thu dọn quần áo, Ngọc Hân nhìn thấy chiếc áo choàng mà Triệu Tuấn Phong khoát lên bờ vai mình, cô nhớ rất rõ cái ánh mắt của anh nhìn cô... Nhưng có lẽ là do cô khéo tưởng tượng, khi ấy cô là nam nhân... anh làm sao có thể nhìn cô như vậy, có lẽ chỉ là cô nhìn thấy anh lại cứ ngỡ là Uy Phong của cô trước kia.



Đôi môi khẽ mỉm cười, cô choàng chiếc áo của Tuấn Phong lên người mà bước ra khỏi khách điếm, Tiểu Long tiếc nuối không muốn từ biệt nhưng không có cách nào giữ cô lại. Đối vơi đứa trẻ này, cô chính là con gái của thần gió... có lẽ đã đến lúc cô phải quay về với thiên cung xinh đẹp.



Rời khỏi kinh thành hoa lệ, Ngọc Hân đứng sát mép vực... nhìn bên dưới sâu tham thảm không xác định được phía bên dưới là thứ gì. Cô khẽ nhắm đôi mắt mình lại, gió thổi chiếc búi tóc của cô bay về phía xa khiến mái tóc Ngọc Hân bay trong gió... ánh mắt cô nhìn về phía xa xăm như đang mong chờ điều nhiệm màu nào đó. Hoặc là cô được đi theo Uy Phong, hoặc là cô sẽ quay trở về nơi hiện tại...



- Tiểu cô nương, cô nghĩ mình nhảy xuống đó có thể gặp được người cần gặp ư? - Một người đàn ông ăn mặc hệt như một tên cái bang đang đi về phía cô, ông ta nhìn xuống vực thảm liền nhăn mặt lắc đầu. - Thật là biết chọn lựa.



- Ông là ai? - Ngọc Hân ngạc nhiên hỏi.



- Ta là ai? Ta là ai nhỉ? Ta cũng không biết... nhưng ta biết cô nương là ai...Cô nương, ta dám chắc cô mà nhảy xuống nơi này sẽ tàn phế đến già, không thoát được nơi này mà cả đời còn lại bán thân bất động tại đây.



- Ông... ông biết tôi từ đâu đến ư? - Có chút hoảng sợ



Người đàn ông kia quay đầu đi, cười rất trêu ngươi Ngọc Hân nhưng sau đó lại đưa tay về phía Ngọc Hân mà nói:" Ta đói bụng, đưa ta chút tiền ta sẽ nói cho ngươi biết."



Ngọc Hân hơi nhếch môi, xem ra quả nhiên chính là một tên xin ăn thích lừa gạt người không hề biết điều gì. Chút nữa cô còn lo sợ ông ta biết được bí mật của cô, nói cứ như là biết hết mọi chuyện.



- Tôi còn ít tiền, cũng không dùng tới cho ông hết vậy. - Ngọc Hân lấy từ trong người tất cả số tiền còn lại mà nói.
Từ bên ngoài, bóng dáng một vương phi vô cùng xinh đẹp kiêu sa, ánh mắt hút hồn người đối diện cùng những mảnh vải lụa thượng hạng còn tăng lên sự quyến rũ. Trên cơ thể là mùi hương nhẹ nhàng thanh khiết, bờ môi cong lên đầy sự trẻ trung.



- Tuyết Sương tham kiến Hoàng thượng.



- Từ ngài Hoàng huynh không may qua đời, đã rất lâu không gặp Hoàng tỷ… chẳng hay Hoàng tỷ đến tìm Trẫm có việc gì?



- Tuyết Sương có việc riêng muốn thỉnh cầu Hoàng thượng. - Cô gái nhìn qua Tiểu Lộ tử.



- Các ngươi lui ra hết cho Trẫm. - Tuấn Phong nói.



Đợi các nô tì và tiểu thái giám lui ra ngoài hết, trong thư phòng chỉ còn một mình Tuấn Phong và Tuyết Sương. Tuấn Phong hiện tại đang đợi điều mà cô gái này muốn nói với anh sau cái ngày cô đồng ý làm Thái tử phi… thay vì một Hoàng phi bên cạnh anh.



- Mọi người đã lui ra, Hoàng tỷ… người muốn nói điều gì với Trẫm.



Tuyết Sương đưa đôi mắt long lanh như ngọc bích nhìn về phía Tuấn Phong, bàn tay khẽ đưa lên gương mặt anh mà khẽ nói:” Tuấn Phong… huynh vẫn còn trách muội ư?”



- Ta nào dám trách Hoàng tỷ. - Anh quay mặt đi. - Hoàng tỷ nên nhớ, tỷ là người của Hoàng ca ta…



- Tuấn Phong… ngày xưa Võ hoàng hậu từng làm thê thiếp của Đường Thái Tông, sau khi ông ấy băng hà… lại đường đường chính chính là hoàng hậu bên cạnh Đường Cao Tông.



- Hoàng tỷ, người đang nói điều gì? - Triệu Tuấn Phong liền nói. - Chẳng lẽ Hoàng tỷ muốn lấy cả thiên hạ trong tay Trẫm ư?



Tuyết Sương hoảng hốt quỳ xuống dưới chân Tuấn Phong, nước mắt bắt đầu lấm tấm rơi.. đưa đôi mắt đỏ mộng nước mà đáp:” Tuấn Phong, muội nào đâu có ý đó… năm đó vì cha muội ép hôn và được Tiên hoàng ban hôn, muội nào có thể cải lời...Những ngày tháng bên cạnh Thái tử là những ngày cực hình với muội… Huynh nào có biết Thái tử không hề yêu thương muội, xem muội như kẻ thù không màn nhìn đến. Tuấn Phong, khi biết huynh lên ngai vàng muội đã rất vui mừng cho huynh… vì muội biết huynh vẫn còn rất yêu muội nên đến thời khắc này huynh vẫn chưa hề lập Hoàng hậu.”



- Tuyết Sương, Hoàng tỷ đừng quá kích động mà hãy giữ tôn nghiêm của mình. - Triệu Tuấn Phong quay mặt vào trong mà nói. - Trẫm rất bận rộn, mời Hoàng tỷ hồi cung.



Từ phía sau, Tuyết Sương chạy đến ôm chặt lấy Tuấn Phong, toàn thân ép sát vào người anh mà nói:” Huynh không nhớ muội sao, Phong ca.”



Tuấn Phong bối rối vài giây…



- Hoàng Thượng, Tứ vương gia cầu kiến. - Tiểu Lộ Tử bên ngoài la lớn.



Triệu Tuấn Quốc vì đang vội cõng trên vai Ngọc Hân nên không đợi Tiểu Lộ Tử mở cửa mà đẩy cửa đi vào mặc cho tiểu thái giám có ngăn cản, anh cũng muốn biết Hoàng ca giấu mỹ nhân nào bên trong mà tỏ ra bí mật như vậy.



Cả Tuấn Quốc và Ngọc Hân đều đưa mắt nhìn về phía hai người bọn họ, một cô gái vô cùng xinh đẹp đang từ phía sau ôm lấy Tuấn Phong… và Tuấn Phong xem ra cũng không hề có thái độ từ chối.



Nhìn thấy Tuấn Quốc bước vào nên Tuấn Phong nhanh chóng buông Tuyết Sương ra… ánh mắt chạm phải ánh mắt của Đồng Lân đang nhìn mình… vì sao anh nhìn thấy trong anh mắt tên tiểu tử kia như chựt khóc và đầy nét bi thương...